Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 41: Em zai nửa đêm gặp người yêu


Đọc truyện Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ – Chương 41: Em zai nửa đêm gặp người yêu

Sau giờ tan tầm hôm nay, Cố Khải không đi xe mình, cũng không ngồi xe người khác, mà mang theo vợ yêu… lên tàu điện ngầm!

Đúng vậy, Cố tổng cố ý đóa! Giờ cao điểm tan tầm, không có công phu cậu không thể chen chúc nổi! Lúc chờ tàu, tất cả mọi người đứng sau vạch vàng xoa tay nhìn chằm chằm như hổ đói, thậm chí còn có tráng hán làm động tác hoạt động gân cốt! Vì thế Lưu Tiểu Niên thành công bị dọa sợ, cậu 囧囧 nhìn Cố Khải, “Chúng ta có thể đợi đến thứ sáu đi mua không?”

“Không được!” Cố tổng từ chối luôn, “Cuối tuần tôi có việc!”

“… Nhưng mà đông quá nha.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình sẽ bị chen bẹp thành cái bánh nướng!

Nhất định phải có nhiều người mà! Cố tổng kéo tay nhỏ của vợ yêu, vô cùng ngôn tình mà nói “Không sao, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Lưu Tiểu Niên sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu thật thấp cười trộm! Tim đập sắp văng ra ngoài rồi!

Bên cạnh là một em gái đeo kính vừa gặm bánh bao vừa nhìn, cả tàu đâu cũng thấy show ân ái, gai mắt quá mà! Chen chúc trên tàu điện ngầm thôi mà còn muốn có người bảo vệ, mảnh mai thụ đúng là ghét nhất hừ! Mới không thèm hâm mộ đố kị căm hận đâu! Em gái vừa ngạo kiều vừa lôi điện thoại ra, định chụp ảnh up lên weibo —— khựa khựa khựa phúc lợi ngồi tàu điện ngầm tui mới không thèm khoe ra đâu! Sau khi soạn được đoạn văn hay vừa định chụp ảnh, không khéo tàu điện ngầm lại cố tình đến nơi, Cố tổng lôi kéo vợ yêu chen lên, hoàn toàn xem nhẹ em gái còn đang mở camera!

Dòng người ào ào lao lên tàu, Lưu Tiểu Niên bị chen đến hoa mắt chóng mặt, còn bị giẫm lên giày! Nhưng mà dù tình huống có thảm thiết đến đâu, Cố tổng vẫn gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ yêu, kiên quyết chống lại ngoại lực chia rẽ, cảnh này vô cùng vô cùng cảm động!

“Hô.” Hai người vất vả chen đến một góc, Lưu Tiểu Niên thành công bị giẫm đạp thảm hại, uể oải nhìn Cố Khải, “Giày trắng bị giẫm bẩn rồi!”

Ông phắc! Giày trắng nhỏ nhắn thiệt là moe mà! Ánh mắt vợ yêu còn moe hơn! Tiêu chuẩn hôn sâu gì đó, có thể thử không? Cố tổng trong lòng sục sôi, nghiêm túc nói, “Không sao, chúng ta mua đôi mới!”

“Lát nữa xuống tàu như thế nào?” Lưu Tiểu Niên lo lắng, mới nghĩ đã thấy đau đầu!

Hiển nhiên vấn đề này không nằm trong phạm vi lo lắng của Cố tổng, không xuống được tàu thì dứt khoát cứ ngồi trên này luôn đi! Ngồi cả đêm cũng không thành vấn đề! Trên tàu người đã chen chúc thành một đoàn, Cố Khải che chở vợ yêu ở trong góc tàu, dùng cánh tay giúp cậu ngăn cách ra một khoảng không gian nhỏ, đúng là người đàn ông thuần thục!

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lưu Tiểu Niên có thể cảm nhận được hơi thở của anh, trán ngứa ngứa, nhịn không được cười với anh một cái. Cố Khải lập tức cảm thấy tim mình tan chảy luôn rồi! Sao lại có tên nhóc đầu gỗ thế này chứ, khiến mình yêu thích đến một giây đồng hồ cũng không muốn bỏ lỡ nha.


Bầu không khí tuy khá tốt, nhưng nếu ở đây thổ lộ rõ ràng không phải là hành động sáng suốt, bởi vì trên tàu điện ngầm toàn tiếng người huyên náo, hơn nữa sau khi thổ lộ xong không thể cuồng dã hôn lưỡi, chắc chắn lỗ vốn! Vì thế Cố tổng cứng rắn nhịn xuống, nhưng mà dùng ánh mắt thâm tình nhìn nhúm tóc ngốc ngốc trên đầu vợ yêu, moe đến không thể tự kiềm chế!

Có lẽ do vẻ mặt Cố Khải thật sự là quá cơ khát, ông trời nhịn không nổi mới hào phóng cho Cố tổng một cơ hội!! Tráng hán đứng cách hai người không xa đang nói chuyện điện thoại dở, đột nhiên bắt đầu mãnh liệt ho khan, giống như là bị nguyền rủa, ho đến tê tâm phế liệt! Người xung quanh nhao nhao lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng không có cách nào tránh ra chỗ khác, đành phải nhao nhao che mũi lại! Cuối hè đầu thu giao mùa gì đó rất dễ bị cảm, cho nên Cố Khải đương nhiên vì người quên mình, đưa tay ra hung hăng kéo vợ yêu vào lòng mình! Dùng chính thân thể ấm áp mà lại rộng lớn vì cậu mà tạo ra một nơi an toàn!

Quá đột nhiên nha! Mặt Lưu Tiểu Niên chôn trong lòng anh, cảm thấy mình sắp nghẹt thở! Tư thế này thực sự là không có vấn đề hả! Có phải quá thân mật rồi không! Nhưng… không muốn đẩy ra chút nào! Tiểu trạch nam vừa chột dạ vừa dục cự còn nghênh tượng trưng đẩy đẩy hai cái, sau đó gắt gao túm lấy góc áo anh, vô cùng nhu thuận!

Cố tổng mở cờ trong bụng! Tàu điện ngầm đúng là phương tiện giao thông vĩ đại nhất thế giới! Lần sau sẽ thử đi bus!

Đám người xung quanh rộn ràng nhốn nháo, mỗi người đều có một câu chuyện riêng, người khác không thể xen vào, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cảm khái, chúc phúc, phỏng đoán, hoặc là… hâm mộ ghen tị căm hận! Ông phắc đầu năm nay thời kỳ đỉnh cao của GAY lên ngôi rồi hả ôm ôm ấp ấp khanh khanh ta ta quá đáng còn ra thể thống gì, tui căn bản không thèm hâm mộ đám em gái moe trộm ngắm hai người họ! —— mỗ thẳng nam nào đó đã chứng kiến trọn vẹn quá trình trên tàu điện ngầm cáu kỉnh nói.

Cố Khải ôm thân thể nhỏ đáng yêu của vợ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, mà Lưu Tiểu Niên ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, cũng vô cùng hạnh phúc! Hai người say mê lẫn nhau kết quả thành công ngồi quá trạm, đợi đến lúc phát hiện thì đã đến điểm cuối, đành phải chật vật chạy xuống tàu!

“A…” Lưu Tiểu Niên nhìn trạm tàu 囧, “Chúng ta hình như đi hơi quá rồi!”

“Không sao.” Cố Khải xoa xoa đầu cậu, “Ngồi chuyến quay về là được.”

“Nhưng đói quá.” Lưu Tiểu Niên xoa bụng, “Hay là đi ăn gì trước đi?”

Cố tổng nhất định kiên quyết ủng hộ tất cả đề nghị của vợ yêu, vì thế hai người ra khỏi trạm tàu điện ngầm! Lưu Tiểu Niên nhìn mấy tòa nhà xung quanh tối đen như mực, suýt khóc luôn, “Đây là đâu vậy?” Sao chỗ nào cũng là nhà cao tầng giống nhau! Không khoa học mà!

“Khu vui chơi mới, khu của Chính phủ khai phá.” Cố Khải xoa mũi cậu, “Đi thôi, đưa cậu đi tìm đồ ăn ngon.”

“Chỗ này anh cũng biết đường?” Trạch nam mù đường Lưu Tiểu Niên thiệt muốn quỳ lạy anh, cụm công trình kì dị thế này, mình ở nửa tháng cũng không thể tìm được phương hướng!

“Trước đó công ty cân nhắc mở rộng, đã xem qua nơi này.” Cố Khải nắm tay cậu “Trên đường có nhiều sắt thép với gạch vỡ, cẩn thận.”


“A.” Khuôn mặt Lưu Tiểu Niên đỏ bừng, lòng bàn tay… thiệt là ấm áp! Thực ra đam mỹ cũng rất đáng được yêu thích nha!

Ở vườn hoa ngã tư phía trước có một gian hàng nho nhỏ, Cố tổng lôi kéo cậu ngồi xuống, có mỳ thịt với dưa cải, còn có cả hồn đồn nhân rau!

“Ăn ngon!” Nước dùng ngon vô cùng, Lưu Tiểu Niên uống một ngụm nheo mắt lại!

“Kẹo mạch nha của bác ấy ăn cũng ngon lắm, lát nữa gói một ít mang về.” Cố Khải nhìn cậu, “Cậu nhất định sẽ rất thích.”

“Vì sao nha.” Lưu Tiểu Niên hỏi.

Bởi vì hồi bé em cũng rất thích… Cố Khải ở trong lòng trả lời cậu, sau đó xoa mặt vợ yêu.

Lưu Tiểu Niên lại một lần nữa không chịu thua kém đỏ mặt, ảnh dường như rất thích sờ mặt mình nha… Thật tốt!

Khi anh zai và vợ yêu đang ở trong quán ăn liếc mắt đưa đình vô cùng mập mờ, em zai đang ở trong nhà vô cùng xoắn xuýt! Bởi vì nhà! Bị! Cúp! Điện! Đúng là khủng bố quá mà! Em zai đi dép lê chạy như điên ra khỏi cửa, đứng dưới cột đèn đường gọi cho anh zai và chị dâu, kết quả hai người đều tắt máy! Đúng vậy nhân sinh chính là một đám trùng hợp tạo thành, di động của anh zai hết pin, mà di động của Lưu Tiểu Niên là do cậu ấy tự tắt, bởi vì cậu không muốn bị người khác chen ngang khoảng thời gian tốt đẹp giữa mình và đối tượng thầm mến!

Em zai lập tức rớt nước mắt, tối qua vừa mới xem hết ‘Linh hồn đại hung ác lúc nửa đêm’, giờ sao dám ở nhà một mình, nhỡ bị dọa thành bệnh thần kinh thì sao! Một trận gió lớn thổi qua, em zai mặc bộ đồ ngủ sợ run cả người, cảm thấy mình giống bé zai bán diêm!

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, di động của em zai đột nhiên vang lên! Giọng Lục Triển Phong vô cùng ôn nhu nói “Em đang làm gì thế.”

A a a a! Em zai lập tức lệ nóng doanh tròng, tâm hữu linh tê gì đó thiệt là đẹp mà! Vì thế cậu vô cùng mềm mại nói “Nhà em cúp điện mất rồi, em đang đứng ngoài cửa.”

“Mất điện?” Lục Triển Phong hỏi, “Vậy mau ngủ đi, đứng ngoài cửa làm gì?”


“Anh em với Tiểu Niên đều ra ngoài, em sợ.” Giọng em zai yểu điệu đến buồn nôn.

Lục Triển Phong bị chọc cười, “Hay tới nhà tôi?”

Ông phắc, được! Em zai vô cùng phấn khích hận không thể chạy như điên đến, cậu liều mạng ôm một gốc cây nhỏ, đè nén sự vui sướng cuồng loạn của mình, cố gắng ra vẻ tươi mát mở miệng, “Không tốt lắm đâu…”

“À, thế thôi vậy.” Lục Triển Phong rất dứt khoát.

“A?” Em zai lập tức hỗn độn trong gió, trong lòng tung ra skill ‘Cơn giận của thảo nê mã’! Cái cái cái gì là ‘Thế thôi vậy’ hả! Đờ mờ chẳng qua mình chỉ rụt rè một chút thôi mà! Sao anh ấy lại coi là thật! Quá tốt rồi đi!

“Đùa em thôi.” Lục Triển Phong khẽ cười, “Tôi đưa địa chỉ cho em, em lái xe qua đây nhé.”

“… Được.” Em zai xấu hổ nói cám ơn, nhẹ nhàng cúp máy, sau đó giống như bị điên đứng ưỡn ẹo trước cổng một lúc, sau đó chạy ra bắt taxi, còn không thèm thay đồ ngủ! Đây là em zai cố tình, bởi vì mặc đồ ngủ gì đó rất mê người phải không!

Do em zai quá hưng phấn nên quên mang tiền luôn! May có bác sĩ Lục xuống nhà giúp cậu trả tiền xe, cùng nhau đi vào tiểu khu.

“Tối nay thật cám ơn anh.” Em zai vô cùng tươi mát.

“Đừng khách khí, sao lại không thay quần áo?” Lục Triển Phong giúp cậu kéo áo lên, “Mặc áo ngủ rất đễ bị cảm lạnh.”

“Em không dám lên phòng.” Em zai yểu điệu trả lời, cảm thấy mình giống như nai con nhút nhát, vô cùng thuần khiết!

“Gan nhỏ như vậy vẫn dám xem phim kinh dị?” Lục Triển Phong bật cười.

Em zai vô cùng xấu hổ cười, sau đó trong lòng rít gào đờ mờ thiệt là ôn nhu mà! Thiệt muốn để ảnh sờ cả người mình quá!

Phòng trọ độc thân rất ngăn nắp sạch sẽ, em zai ngồi trên sofa vô cùng nhu thuận, còn thiếu mỗi đặt tay trên đầu gối!


“Muộn rồi, em cứ ở đây đi.” Lục Triển Phong đưa cho cậu một ly nước ấm, “Tôi ngủ ở sofa.”

“Thực ra có thể cùng ngủ trên giường mà.” Em zai bị sắc đẹp mê hoặc, rất mặt dày nói đến thành tâm! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Nếu em không ngại.” Khóe miệng Lục Triển Phong giương lên, “Tôi không có ý kiến.”

“Thật hả?” Em zai mở cờ trong bụng, đồng sàng cộng chẩm gì đó, mình mới không chờ mong đâu! Sau đó cậu lén lút nhắn cho anh zai và chị dâu mình một tin nhắn thiệt là dài —— Trong nhà mất điện một mình em rất sợ nên đã đến khách sạn ngủ một đêm em bị nhức đầu em tắt máy ngủ đây chúc ngủ ngon sáng mai gặp!

Hành văn vô cùng lưu loát! Đúng là văn tuôn như suối!

“Giờ có muốn xem TV không?” Lục Triển Phong đưa điều khiển từ xa cho cậu.

Em zai kiên quyết lắc đầu, mắt hơi híp lại, “Em thấy mệt quá, muốn nghỉ sớm một chút.” Đờ mờ ngủ sớm giây nào tốt giây đó!

“Vậy đi tắm trước đi.” Lục Triển Phong đứng lên, lấy khăn tắm và khăn mặt mới trong tủ quần áo đưa cậu.

“Áo ngủ à?” Lục Triển Phong bối rối, “Vừa đem giặt hết, tôi chỉ còn một bộ… Hay em mặc tạm áo ba lỗ của tôi nhé? Dù sao em cũng không cao lắm.”

Ông phắc, áo ba lỗ thiệt tốt! Trúng tim đen phải không! Áo ba lỗ nửa kín nửa hở tạo cảm giác dục cự còn nghênh! Em zai ở trong phòng tắm điên cuồng xoa mông, sau đó thuận tiện sờ sờ hoa cúc nhỏ, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, tình cảm mãnh liệt của người lớn lúc nửa đêm gì đó, không cần trình diễn quá toẹt zời đâu!

Sau khi tắm xong, em zai rất đáng khinh sờ cả người mình lần nữa, cảm thấy trơn nhẵn mềm mại, vì thế thỏa mãn mặc áo ba lỗ! Ban đầu còn định lén lấy kem dưỡng da của bác sĩ Lục xoa lên mông, nhưng vẫn buông tha ý định này, không phải vì lương tâm phát giác, mà cậu nghĩ ngộ nhỡ đến lúc bác sĩ Lục đột nhiên nổi thú tính muốn cắn mông mình một cái, dù sao thì cũng không thể ăn một miệng kem dưỡng da, đúng là quá dung tục không phù hợp với khí chất tươi mát của mình!

Áo ba lỗ quả nhiên có tác dụng lớn vô cùng, em zai đứng trước gương xoay ngang xoay dọc, cảm thấy mình đẹp đến khuynh đảo chúng sinh! Xương quai xanh gì đó, bờ vai gì đó, bờ ngực nhỏ như ẩn như hiện gì đó, vô cùng toẹt zời mà! Khuyết điểm duy nhất chính là cái áo này quá dài, che khuất mông nhỏ căng tròn mất rồi! Sao có thể như thế chứ, mông là trọng điểm trong trọng điểm đó! Vì thế em zai hao tâm tổn sức nhét áo vào trong quần lót, cố gắng làm ra vẻ ‘không cẩn thận’, cuối cùng thành công làm lộ ra nửa phần mông! Đúng vậy! Em zai hôm nay mặc quần lót đặc biệt! Vô cùng! Căng! Chật! Nhỏ! Gợi cảm bức người, không nhiều người hợp đâu!

Cứ như vậy, sau khi chỉnh trang xong em zai bọc khăn tắm, mang theo vẻ mặt vừa xấu hổ lại vừa dâm đãng, cuối cùng bò lên giường bác sĩ Lục!

“Tắm xong rồi?” Lục Triển Phong cất khung ảnh vào ngăn tủ, “Tôi đi tắm.”

“Vâng.” Em zai trốn vào trong chăn, cảm thấy… Tui hạnh phúc muốn chớt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.