Đọc truyện Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng – Chương 32: Chiếm Vị Trí Của Anh
Biết là sẽ khiến anh thêm phiền toái nhưng mà mẹ anh đã đến đây bắt người rồi, cô lo lắng nên mới gọi điện thoại cho anh sao? Cô không thể để anh lái xe về nhanh một chút được à? Nếu không mẹ anh phá cửa vào thì người chịu thiệt, bị đánh chính là cô.
Anh hận không thể bóp chết người phụ nữ ngớ ngẩn này.
“Giang Khuynh Khuynh, có phải anh đang trên đường về không? Anh tiện đường đi đến nhà anh Lạc đón Bé Ngoan về được không?”
Thì ra phụ nữ nói có chuyện đều là những chuyện nhỏ như vậy, Giang Quân Việt khinh bỉ hừ một tiếng: “Không rảnh.” Sau đó lập tức cúp máy rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cho dù cô có gọi đến hay không thì anh cũng không để ý, chỉ là một con chó nhỏ thôi mà, ném đi cũng được.
“Giang Khuynh Khuynh…!Giang Khuynh Khuynh.” Lam Cảnh Y liều mạng gọi nhưng bên kia đã cúp máy.
Lam Cảnh Y gọi lại, nhưng cho dù cô gọi bao nhiêu cuộc thì bên kia cũng không nhận.
Cô buồn bực ném điện thoại đi, nhanh chóng tắm xong rồi mặc áo ngủ hình con gấu vọt vào phòng ngủ, ngã chổng vó lên trời trên chiếc giường duy nhất trong căn hộ.
Cô muốn gọi điện cho họ Lạc nhưng cô không có số, muốn đi ra ngoài nhưng lại vướng người phụ nữ kia.
Cô nằm nghĩ, không biết có phải tối qua ngủ không ngon không, hay do tắm xong cơ thể thư thái dễ chịu khiến cô buồn ngủ.
Lam Cảnh Y nằm một lúc thì ngủ thiếp đi.
Nửa tiếng sau, Giang Quân Việt xuất hiện ở cửa ra vào của khu chung cư nhỏ, Hạ Chi Linh đang tức giận dựa trên tường chơi điện thoại, gần đây bà bị nghiện chơi game trên điện thoại.
Nghe thấy tiếng bước chân bà mới ngẩng đầu lên, ở trước mặt là con trai đang hiên ngang đứng đó, nhìn con trai đẹp trai của mình, bà đắc ý: “Con trai, chờ mẹ nửa phút, mẹ qua bàn này đã rồi hai người chúng ta sẽ nói chuyện cẩn thận” Nói xong, bà lại cúi xuống chơi game.
Giang Quân Việt bước tới, nhìn trò chơi ngớ ngẩn kia, thứ này có gì hay mà chơi chứ, anh đành cướp điện thoại trên tay Hạ Chi Linh: “Mẹ, mẹ về nhà đi, nếu bị ba biết mẹ đứng ở đây chơi game thì ông ấy sẽ cắt đứt phí sinh hoạt của mẹ đấy.”
“Mẹ không sợ, ông ấy cắt thì cứ cắt đi, dù sao mẹ vẫn còn con trai mà.”
“Đi về.” Giang Quân Việt nắm tay Hạ Chi Linh kéo đến thang máy, anh không muốn để cho bà nhìn thấy Lam Cảnh Y.
Anh còn chưa biết nên xử lý người phụ nữ kia như thế nào, trước khi xử lý tốt, anh tuyệt đối không thể để Hạ Chi Linh nhìn thấy cô.
“Con trai, nghe nói có người phụ nữ vào chung cư nhỏ này rồi? Có phải cô gái vừa trở về kia không?” Hạ Chi Linh giãy giụa, đứa con trai duy nhất này của bà rất khó bảo, đến cả mẹ nó cũng không nghe lời.
“Vâng.” Giang Quân Việt không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp một tiếng.
Mẹ đã tới chỗ này thì đương nhiên là biết có người phụ nữ tới đây rồi, nếu không bà cũng không vô duyên vô cớ đến chung cư nhỏ này thăm anh.
“Thằng nhóc thối này, rốt cuộc có phải cô gái kia không?” Hạ Chi Linh hơi gấp gáp, giọng nói cũng run lên, có thể để Giang Quân Việt đưa tới chung cư nhỏ này thì người phụ nữ kia nhất định không đơn giản.
Rất lâu rồi anh không tới nơi này, bà cũng không tới nhưng mấy năm qua bà vẫn luôn phải người tới canh chừng nơi đây.
Chỉ cần có gió thổi cỏ lay ở chung cư nhỏ này, người kia sẽ lập tức báo cáo với bà.
Trời vừa sáng, bà nghe điện thoại nhưng vẫn không thể nào tin được, nhưng bây giờ chính mồm con trai đã thừa nhận, đó chính là sự thật.
“Không phải, mẹ, mẹ đi về trước đi.” Một tay anh bắt lấy cánh tay Hạ Chi Linh, một tay không ngừng ấn phím trên thang máy, tại sao thang máy lâu đến như vậy, Giang Quân Việt thật sự hận không thể đập vỡ thang máy này.
Thấy con trai bất chấp muốn bà đi, Hạ Chi Linh không muốn, dứt khoát cúi đầu xuống cắn mạnh lên đầu vai của con trai: “A..” Sắc mặt Giang Quân Việt tái xanh: “Mẹ, từ bao giờ mà mẹ ngây thơ như vậy?”
Lúc này Hạ Chi Linh mới thả lỏng hàm răng: “Thằng nhóc thổi, ba của con ngày ngày giày vò mẹ, bây giờ mẹ chẳng qua chỉ là quan tâm tới vợ tương lai của con mà cũng không được sao?”
“Mẹ, bọn con còn chưa chắc mà, cái gì mà vợ tương lai chứ, mẹ về
đi.”
“Không được, mẹ muốn gặp, sống phải thấy người, chết phải thấy
xác.”
Đây là cái gì vậy chứ?
“Mẹ, người phụ nữ này là gặp dịp thì chơi thôi mà.”
“Mẹ mặc kệ người phụ nữ này là cái gì, dù sao thì đêm nay mẹ cũng muốn gặp cô ấy.” Hạ Chi Linh chơi ngang, dáng vẻ không thấy người phụ nữ trong chung cư tuyệt đối sẽ không rời đi.
“Chỉ liếc mắt nhìn thôi?” Giang Quân Việt hơi nhíu mày, anh hiểu khá rõ tính cách của mẹ mình, không đạt mục đích thì bà tuyệt đối không bỏ qua, hôm nay không nhìn thấy thì sáng mai nhất định sẽ nghĩ trăm phương nghìn kế để gặp được Lam Cảnh Y.
“Ừm, chỉ nhìn một cái.” Hạ Chi Linh lập tức lên tinh thần, đôi mắt lóe sáng.
“Được, vậy chỉ có thể nhìn một cái, mẹ đồng ý thì con sẽ dẫn mẹ đi.”
“Được được được, con trai là tốt nhất” Nghe con trai đã đồng ý, Hạ Chi Linh hào hứng nhảy lên, sau đó hưng phấn hôn lên khuôn mặt Giang Quân Việt một cái, thậm chí còn dính cả nước bọt.
Giang Quân Việt duỗi tay ra lau đi: “Mẹ, con không phải đứa trẻ ba tuổi, con gần ba mươi tuổi rồi.”
“Được rồi, mẹ biết rồi, đi thôi, đưa mẹ đi nhìn qua một cái.”
Vì thế khi Giang Quân Việt mở cửa, môi lại dán lên tại mẹ: “Nhỏ tiếng một chút, cô ấy đang ngủ.”
Anh rón rén dẫn theo mẹ đi về phía phòng ngủ, cô nhóc xấu xa kia vẫn nghe lời, trong phòng quả thật rất yên tĩnh, cô thật sự tắm rửa rồi đi ngủ, chỉ là không biết có ngủ hay không nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường đợi anh.
Khi cửa phòng khách vừa mở ra, Lam Cảnh Y ở trong phòng ngủ cũng sợ đến mức nhảy dựng lên, mặc dù cô ngủ thiếp đi nhưng thần kinh vẫn luôn căng thẳng vì người phụ nữ ở ngoài cửa.
Cô ngủ nông nên khi nghe thấy tiếng vang đã lập tức tỉnh dậy, mặc đồ ngủ nhảy xuống giường, sợ hãi đi tới trước cửa.
Chốt cửa đang động, không biết là người phụ nữ kia hay Tiểu Khuynh Khuynh?
Lam Cảnh Y cảm thấy tim mình sắp nhảy lên đến cổ rồi, cơ thể chuyển động nhanh chóng, cô đi chân trần vọt đến trước cửa.
Không được, tuyệt đối không thể để người phụ nữ kia phát hiện ra cô, không thể để người phụ nữ bao nuôi Tiểu Khuynh Khuynh kia biết chính cô là người bỏ thuốc xổ, bản thân cô không quyền không thế, nhất định không đấu lại được với người phụ nữ kia.
Cửa được mở ra, cơ thể Hạ Chi Linh nhanh như cá chạch, chui vào trong.
“Mẹ” Giang Quân Việt bước lên muốn kéo Hạ Chi Linh lại nhưng
đúng lúc này Lam Cảnh Y vẫn đang mặc đồ ngủ cố gắng dùng tốc độ như bay lao ra khỏi phòng ngủ từ phía sau họ rồi vọt qua phòng khách, mở cửa chạy ra ngoài.
“Con trai, đuổi theo.” Chờ hai người kịp phản ứng lại, ngay cả bóng dáng Lam Cảnh Y cũng không còn.
Cô phi như bay đến trước thang máy, đúng lúc thang máy ở bên dưới lên đến nơi, Lam Cảnh Y mặc đồ ngủ hoảng hốt nhảy vào, nhanh chóng chạy ra khỏi chung cư.
Bên ngoài đang là đêm khuya, gió đêm thổi đến khiến cô run cầm cập, khi đứng dưới ánh đèn đường, cô mới phát hiện ra bản thân đi chân trần mặc đồ ngủ, trên người không có một đồng nào, cũng không thể đi đến chỗ nào.
Giang Quân Việt đuổi theo ra ngoài cửa thì không thấy Lam Cảnh Y đầu nữa, anh dừng bước lại, hai người phụ nữ, một là mẹ mình, một là Lam Cảnh Y, anh phải giải quyết từng người một: “Mẹ, đã nhìn thấy rồi, người cũng bị mẹ dọa chạy rồi, bây giờ mẹ đi được chưa?”
Cơ thể anh lười biếng dựa trên cánh cửa: “Thực ra cô ấy chỉ là một công cụ sinh dục mà con tìm được thôi, là sinh viên đại học, ngoại hình xinh đẹp, rất thích hợp để nối dõi tông đường, không phải mẹ vẫn luôn muốn ôm cháu trai sao? Con sẽ để cô ấy sinh một đứa rồi đưa đến cho mẹ vui, dù sao đi nữa mẹ cũng đừng nghĩ đến việc ép con kết hôn.” Giang Quân Việt tức giận nói, ngày ngày bị ép kết hôn, ép đến mức bây giờ anh muốn trốn mẹ càng xa càng tốt.
“Chỉ là vui đùa một chút sao?”
“Ừm, nếu không thì con đã đàng hoàng dẫn người về cho mẹ xem
rồi, người phụ nữ không ra gì, đưa về mẹ sẽ không thích, cùng lắm thì có thể làm công cụ ấm giường thôi.”
Anh ngả ngớn nói, lúc này thân hình cao to mới đứng thẳng lên: “Mẹ, không muốn đi sao? Hay là đêm nay mẹ ngủ cùng với con trai đi.”
“Đi, ai muốn ngủ cùng con chứ, không biết lớn nhỏ” Hạ Chi Linh đụng vào con trai, mặc kệ anh có làm gì, bà đều thấy thuận mắt, quả nhiên là con trai mình tốt.
“Mẹ không đi, mà ở đây chỉ có một cái giường, đương nhiên mẹ phải ngủ cùng con rồi.”
“Cút” Hạ Chi Linh hung hăng đẩy con trai một cái rồi xoay người: “Được rồi, mẹ sẽ để cho con yên, nếu như ngày nào đó thật sự cho mẹ ôm cháu trai, ừm, mẹ làm bảo mẫu cho con cũng được.” Rốt cuộc thi âm thanh lải nhải dông dài cũng dần đi xa, Giang Quân Việt thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, trên bàn ăn bày bốn món mặn một món canh, không phải rất phong phú nhưng nhìn rất ấm áp.
Anh đi tới, đứng ở đó bình tĩnh nhìn, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác có một gia đình.
Lúc này anh mới nghĩ đến lúc người phụ nữ kia chạy ra ngoài là đi chân trần mặc đồ ngủ, anh cầm lấy điện thoại rồi cũng đi ra ngoài.
Thật sự ngu xuẩn.
Lam Cảnh Y chỉ mặc áo ngủ với chân trần, bất đắc dĩ phải đi tới sau vườn cây trong khu vực xanh hóa của khu chung cư.
Lúc này trời đã tối, trong khu vườn này cũng không có nhiều người, cô mặc đồ ngủ
chạy khắp nơi, mắt còn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong đầu là những hình ảnh hết sức dâm loạn, vậy mà lại lóe lên hình ảnh người phụ nữ kia hôn Tiểu Khuynh Khuynh, điều này khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô đang tưởng tượng thì đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra ngoài.
Lam Cảnh Y trợn to mắt, như này cũng quá nhanh rồi, cái kia của Tiểu Khuynh Khuynh…!Cái kia khó kéo dài sao?
Không đúng, tại sao cô có thể nghĩ anh như vậy, buổi tối ngày hôm ấy đánh bậy đánh bạ chuốc thuốc anh, anh rất mạnh mẽ với cô mà.
Nhớ đến đây, khuôn mặt cô lập tức nóng lên, cô đây là như thế nào, vậy mà lại tưởng tượng đến mấy cảnh này như người vợ đang suy nghĩ về chồng.
Anh có là gì với cô đâu.
Cô vội vàng thu hồi những suy nghĩ kia, nhưng còn chưa đánh tan nhiệt độ kia, dưới bàn chân lại truyền tới sự đau nhói.
Lam Cảnh Y vội vàng di chuyển cơ thể, hướng chân trần về phía ánh đèn đường cách đó không xa.
Ngay khi cô cúi đầu xem chân mình thì Giang Quân Việt nhanh chóng xuất hiện ở cửa khu chung cư, anh đi dọc theo đường khu chung cư ra ngoài, vừa đi vừa nhìn xung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy người phụ nữ ngu xuẩn kia..