Tổng Tài Hắc Bang Và Phu Nhân Trên Danh Nghĩa

Chương 32: Tạm Biệt Anh!


Bạn đang đọc Tổng Tài Hắc Bang Và Phu Nhân Trên Danh Nghĩa – Chương 32: Tạm Biệt Anh!


Không gian lúc này căng thẳng đến đáng sợ.

Trong lòng ai nấy đều thấp thỏm không yên.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Jungkook vang lên.

Là Jung Hoseok gọi.
-“Lão đại, đã tìm thấy chiếc xe đưa chị dâu đi.

” Hoseok ở đầu dây bên kia gấp gáp nói.
-“Mau cho người tới.” Nói rồi anh chạy thẳng ra ngoài.

Mọi người thấy vậy cũng không hỏi gì nhiều, trực tiếp theo sau Jungkook.
Tại 1 căn nhà hoang vùng ngoại ô…..
Yoonhye bị bắt đến đây, tay cô được cố định chắc chắn bằng sợi dây thừng lớn.
Cạch…! Cánh cửa mở ra, ba tên đàn ông mặt mày tởm lợm bước vào.

Một tên ở giữa lùn lùn, xấu xí, trên mặt hắn còn có một vết sẹo dài khiến người ta nhìn mà khiếp sợ.

Hai tên còn lại cao dáo hơn một chút nhưng cũng chẳng khấm khá là bao.

Có lẽ là thuộc hạ của tên mập kia.
Bọn chúng đi tới gần nơi Yoonhye đang nằm.

Một tên thuộc hạ tay cầm chiếc gậy gõ gõ đều vào mặt đất tạo ra tiếng động nhằm đánh thức cô dậy.

Yoonhye cơ hồ là do bị bỏ thuốc vả lại cô lại là người rất nhạy cảm với tiếng ồn khi đang ngủ.


Vì thế, đôi mắt bồ câu kia đã hé mở từ khi nào.
Thấy có người xấu, Yoonhye theo bản năng co người lại phía sau.

Mấy tên kia nãy giờ chỉ nhìn thấy cô từ sau lưng, giờ mới để ý kĩ thì ra là mĩ nữ.

Chúng đã không khỏi nuốt nước bọt mấy tiếng, ánh mắt đã chứa đầy du͙ƈ vọиɠ.

Một tên trong số đó quay sang nói nhỏ với tên cầm đầu.
Yoonhye sợ hãi nhìn ba tên côn đồ trước mặt, toàn thân cô không khỏi run lên.

Trong lòng lúc này đã rất sợ hãi, cô không ngừng nghĩ đến Jungkook.

Phải, anh nhất định tới đây cứu cô.
Yoonhye lấy hết can đảm mở miệng:
-“Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi tới đây?”
-“Bọn anh là ai không quan trọng, cô em chỉ cần biết mình đã đụng phải người không nên đụng.” Tên mập lên tiếng, hắn đã kìm nén nãy giờ rồi nhưng vì người phụ nữ kia đã dặn lên hắn mới phải chịu đựng thế này.
-“Tôi đã đắc tội với ai chứ?” Cô vẫn cương quyết muốn biết.

Dù hôm nay có chết thì cô cũng cần phải biết ai đứng sau chuyện này.
Một tên đàn em bước lên nói nhỏ với tên mập: ” Đại ca, em có ý này.

Đại ca xem, cô ta ngon như vậy, chẳng nhẽ vì hai con mụ kia mà mình lại phải nghe lời.

Chi bằng chúng ta cứ chơi thử.

Vả lại hai mụ kia cũng chỉ dặn chúng ta giữ mạng sống cho cô ta thôi, không phải sao?”
Tên cầm đầu nghe vậy liền quay sang nói nhỏ:” Nhưng hai cô ta cũng đâu cho phép làm vậy.

Nhỡ đâu làm phật ý hai mụ đó ta không lấy được tiền thì sao?”
“Đại ca yên tâm, chúng ta không nói thì hai ả đó làm sao biết được.”
“Nhưng còn cô ta…” Tên mập liếc mắt nhìn Yoonhye.
“Đại ca yên tâm, chắc hai ả kia cũng chẳng ưa gì con nhỏ này thì mới thuê chúng ta chứ.

Mà cô ta có dám nói mình đã bị người ta làm nhục không? Vì thế, cứ nghe em.”
Tên mập suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

Đã lâu chúng không có đụng vào phụ nữ đã thế giờ lại có một mĩ nữ ở đây, nói xem là đàn ông ai không ham muốn.
Rồi hắn nở nụ cười dâʍ đãиɠ tiến gần đến chỗ cô.

Yoonhye nãy giờ đã không ngừng run rẩy, cô cầu nguyện, hi vọng có anh ở đây lúc này.

Cô rất sợ, thực sự rất sợ.

Hắn đi tới gần Yoonhye, cánh tay bẩn thỉu định chạm vào người cô nhưng Yoonhye nhích người sang một bên.

Hành động của cô khiến tên mập khó chịu:
-“Cô em, ngoan ngoãn một chút.


Một lúc nữa bọn anh sẽ khiến cho em phát điên.”
Hắn cố gắng nắm lấy tay cô, kéo cô gần lại.

Hai tên thuộc hạ lúc này cũng đã chuẩn bị giữ cô lại.

Yoonhye trong lòng gào thét gọi tên Jungkook.

Cô không ngừng nghĩ:” Jungkook, cứu em.”
Yoonhye cố gắng vùng vẫy, cô nói lớn:
-“Buông ra, các người đừng làm bậy.”
-“Ngoan ngoãn một chút.” Tên cầm đầu khó chịu, trợn mắt với cô nói.

Hắn bắt đầu cởi phăng chiếc áo của mình.

Cơ thể toàn mỡ của hắn hiện ra khiến Yoonhye càng thêm sợ hãi lại đan xen cảm giác muốn nôn.

Kì thực tên này không bằng 1%, à không 0,0000…01% của chồng cô nữa kìa.

“Jungkook, anh đang ở đâu? Em rất sợ.”
Mặt mũi Yoonhye lúc này đã tái mét.

Cô không chịu được nữa, hai hàng nước mắt cứ thế trào ra.

Tên kia đã nhảy vồ đến, hắn một tay xé phăng chiếc váy của Yoonhye.
Da thịt trắng nõn mịn màng của cô hiện ra khiến ba tên đó không khỏi nuốt nước bọt.

Lúc này Yoonhye thật sự đã tuyệt vọng, cô hét lớn:
-“Jungkook, cứu em.”
Ba tên kia thấy cô la lên, tức giận.

Hai tên đàn em càng xiết chặt chân cô hơn, tên đầu sỏ thì mạnh tay tát cô một cái quát lớn:
-“Câm miệng, mày có la lớn lên nữa cũng không có ai đến cứu đâu.”
Rồi đột nhiên 1 tên thuộc hạ như nhớ ra việc gì đó, hắn đi lại cầm chiếc áo khoác của mình, lấy ra một viên thuốc.

Rồi quay lại, đưa tay thô bạo đưa vào miệng cô bắt cô nuốt xuống.


Yoonhye chống cự không được, suýt nữa thì mắc nghẹn vì thế sau khi nuốt trôi viên thuốc cô cũng ho sặc sụa.
Tên cầm đầu thấy lạ, liền quay sang hỏi:
-“Mày cho nó uống gì vậy?”
-“Một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, như vậy chơi mới vui.”
Yoonhye nghe được hai chữ “kíƈɦ ŧɦíƈɦ” mặt mũi tái xanh.

Cô là một bác sĩ vì thế đựng nhiên hiểu công dụng của nó thế nào.

Thật sự lúc này cô chỉ muốn chết đi, có như vậy mới không cảm thấy có lỗi với anh.
Tên mập nhận được câu trả lời cười càng lớn:
-“Tốt tốt, vậy lát nữa tao xong sẽ đến mày.”
Yoonhye trầm mặc, cô rất sợ.

Cơ thể của Yoonhye bắt đầu nóng lên, cả người khó chịu như có ngàn con kiến đang bò xung quanh.
Tên mập biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng, tiếp tục vùi đầu vào hõm ngực của cô, ngặm nhấm xương quai xanh thanh mảnh của Yoonhye.

Bàn tay hắn không yên phận mà mạnh mẽ xoa bóp đôi bồng đào đang lấp ló, ẩn hiện sau lớp áo bra.
Yoonhye tuyệt vọng, cô muốn hét cũng không được, muốn vùng vẫy cũng không xong vì tay thì bị trói, hai chân cũng bị giữ chặt, cả người cô cũng bắt đầu mất kiểm soát.

Cô chỉ còn biết thầm gọi tên anh.
Nếu như anh không đến kịp thì sao? Không, cô thà chết chứ không để lũ khốn này đụng vào người.

Đúng rồi, chết..chết là cách duy nhất vào lúc này.

Yoonhye cắn chặt lưỡi, cơ thể cô từ từ thả lỏng, tuyệt vọng nghĩ: “Jeon Jungkook, tạm biệt anh!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.