Bạn đang đọc Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm! – Chương 10: Cô Có Thể Không Lạnh Lùng Và Mạnh Mẽ Được Ư!
Cho đến nay, cũng ba năm rồi, cô đã ở bên Tô Vũ khi anh ta khó khăn nhất, cùng anh ta đi từng bước từng bước một kéo Tô thị trở lại quỹ đạo.
Cuối cùng thì cô nhận được gì?
Đó là sự phản bội của Tô Vũ.
Và một câu nói “Em quá lạnh lùng và mạnh mẽ”…!
Cô không trang bị cho mình sự lạnh lùng và mạnh mẽ thì làm sao có thể đối phó được với sói trước mặt, hổ phía sau?
Cô không trang bị cho mình sự lạnh lùng và mạnh mẽ thì hiện tại đã không biết bị những người đàn ông kia hủy hoại như thế nào rồi?
Cô không trang bị cho mình sự lạnh lùng và mạnh mẽ, nếu có chuyện gì xảy ra, Tô Vũ sẽ là người phân tâm, cô tự cho mình là người thông minh và không muốn biến mình thành gánh nặng của Tô Vũ!
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng khiến bản thân cô trở nên thê thảm và nực cười hơn.
Cô cũng không muốn lạnh lùng và mạnh mẽ, cô cũng muốn sống như một người phụ nữ.
Làm một nhân viên văn phòng giản dị, ăn mặc xinh đẹp, rủ bạn thân đi mua sắm, ăn uống, tiệc tùng và du lịch…!
Nhưng cô có thể sao?
Cô không thể.
Trước đây cô không thể, bây giờ cô lại càng không thể.
Vì lúc này, cô thực sự chỉ còn lại một mình.
Cô không mạnh mẽ thì ai sẽ che chở cho cô đây?
Ở trong phòng bệnh một mình, cuối cùng Thẩm Ngân Tinh chỉ biết khẽ thở dài.
So với căn phòng vắng vẻ của Thẩm Ngân Tinh thì căn phòng bên cạnh lúc này đã chật kín người.
Bà cụ nhà họ Thẩm Khương Huệ Vân, vợ chồng Thẩm Minh Quốc và Dương Lan Hương, Tô Vũ, Vệ Quốc Lâm cũng là người cùng Tô Vũ cứu Thẩm Tư Duệ lên, và một số bạn học của Thẩm Tư Duệ tham gia bữa tiệc trên thuyền lúc đó.
“Chị gái cậu thật quá đáng, cậu đã xin lỗi chị ta rồi mà chị ta lại còn tạt nước sôi vào cậu?”
“Tư Duệ, sau này cậu tránh xa chị gái cậu chút, tớ chỉ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của chị ta mà cảm thấy sợ hãi, trước đây cậu không phải là người duy nhất bị chị ta bắt nạt!”
“Đúng vậy, rõ ràng chị ta là phụ nữ, nhưng cả ngày mặc trên người bộ trang phục chuyên nghiệp tối màu và cứng nhắc khiến người ta nhìn cũng không được thoải mái.
Tớ nghe nói ở công ty của đàn anh Tô, đàn ông làm việc cũng không bằng lại chị ta đâu, chị ta còn là phụ nữ sao? Ai muốn ở cùng chị ta chứ, thật sự là quá sức…”
Tô Vũ ở một bên nghe thấy lời nói này thì hơi nhăn mày lại, vẻ mặt nhăn nhó.
Thẩm Tư Duệ nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi của Tô Vũ, cô ta nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm dễ dàng lộ ra một chút buồn mong manh.
“Dù gì chị ấy cũng là chị gái của tớ, trông hơi lạnh lùng và không dễ gần tí thôi, thực ra chị ấy không làm gì quá đáng cả…”
Bên cạnh, Lâm Quỳnh Anh bạn thân nhất của Thẩm Tư Duệ lại giận dữ nói:
“Chưa làm gì quá đáng sao? Tư Duệ, cậu tốt bụng quá rồi, tớ đã nói với cậu từ rất lâu rồi, ngày nay tốt bụng quá không phải là chuyện tốt! Chị ta làm ra những chuyện đó với cậu, gần như cả người của Bình Thành đều biết! Nếu không phải tại chị ta thì bây giờ cậu đã…”
“Được rồi!”
Bà cụ Khương Huệ Vân ngồi ở bên cạnh vẫn không hề nói tiếng nào đột nhiên trầm giọng lên tiếng và đứng lên, vẻ mặt khó coi.
Khương Huệ Vân không cao lắm, khoảng một mét sáu, tóc đã bạc trắng, nhưng được búi gọn gàng, trên khuôn mặt đã không còn che dấu được dấu vết của thời gian, ánh mắt thì lại rất có sức sống và tinh thần.
Có thể thấy khi bà cụ này còn trẻ không phải là một người hiền lành dễ trêu chọc.
Bà cụ vừa lên tiếng, còn mang theo uy nghiêm, cả phòng bệnh ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt Khương Huệ Vân cau có, bước tới chỗ Thẩm Tư Duệ, nhìn Thẩm Tư Duệ có chút kinh ngạc nhìn mình, dáng vẻ đáng thương, yếu ớt và có phần ấm ức khiến ánh mắt của Khương Huệ Vân không kìm lòng được mà dịu lại.1
Cuối cùng bà cụ nói: “Chuyện lần này cháu chọn cách che giấu với giới truyền thông là đúng.
Dù sao thì nó… Cũng là người nhà họ Thẩm, chuyện này phát tán ra ngoài sẽ mang đến những phiền phức không đáng có!”
Khương Huệ Vân hơi dừng lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, giống như nhắc tới “nó” là một chuyện rất xấu hổ.
Vẻ mặt của Thẩm Tư Duệ yếu ớt và buồn bã, sau đó cô ta ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết ạ, bà ơi, thực ra là cháu có lỗi với chị, chị tức giận với cháu cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, lúc đó cháu cũng không cẩn thận…”
Nghe được những lời này của Thẩm Tư Duệ, dường như Khương Huệ Vân nghĩ đến điều gì đó, sự chán ghét trong mắt bà cụ lập tức trở nên đậm hơn.
“Được rồi, cháu đừng nhắc đến nó nữa! Cuối thứ 6 tuần sau, lễ bổ nhiệm giám đốc trẻ của tập đoàn tài chính Bạc thị làm giám đốc điều hành toàn cầu của Bạc thị được tổ chức tại khách sạn của Bùi thị, đến lúc đó cháu hãy đến đấy!”.