Bạn đang đọc Tổng Tài Định Chế Tư Nhân – Chương 35
Kim Lan Thù và Gia Ngu xuống xe trước cửa khách sạn, nhân viên giữ xe liền đi đến đem xe đi đỗ.
Kim Lan Thù bước lên bậc thang, Gia Ngu lập tức đuổi theo sau.
Lúc nãy do trời mưa nên bậc thang trước cửa khách sạn có hơi trơn trượt, khi Gia Ngu bước lên liền “Ạch” một tiếng, cả người theo quán tính ngã về phía Kim Lan Thù.
Thông thường, một người có tính cách cực kì kém như Kim Lan Thù, cho dù có người bị ngã ở bên cạnh thì hắn vẫn có thể tiện tay đỡ người ta dậy.
Thế nhưng lần này Kim Lan Thù lại không ở kế bên Gia Ngu mà ở ngay phía trước, nên cũng không thấy được Gia Ngu sắp trượt ngã.
Chỉ là Kim Lan Thù vẫn có thể nghe thấy tiếng động, quay đầu lại liền nhìn thấy một người đang nhào về phía mình, hắn tránh sang một bên theo phản xạ tự nhiên.
Và cứ như vậy, Gia Ngu bị té sấp mặt trên bậc thang.
Lúc này Kim Lan Thù mới hoàn hồn, ngượng ngùng đỡ Gia Ngu dậy nói: “Cậu không sao chứ?”
Gia Ngu cắn răng: “Không, tôi không sao…”
Kim Lan Thù gật đầu: “Không sao thì tốt.”
Gia Ngu lại nói: “Chỉ là tôi bị ngã nặng quá, nên không thể tự đi về phòng được…!và còn…”
“Chuyện này thì cậu không cần lo.” Kim Lan Thù nói.
Gia Ngu có chút vui mừng: “Vậy thì, làm phiền Kim tổng ngài…”
“Này”, Kim Lan Thù ra hiệu cho một người phục vụ, “Giúp cậu ta trở về phòng.”
Người phục vụ lập tức tiến đến dìu Gia Ngu.
Kim Lan Thù nói với Gia Ngu: “Vậy hai người cứ từ từ mà đi, tôi còn có việc, đi lên trước đây.”
Nói xong, Kim Lan Thù sải bước đi vào trong thang máy.
Gia Ngu giận đến mức đầu óc kêu ong ong: Cái tên Kim Lan Thù này thật sự bị ngốc, hay là đang cố ý?
Kim Lan Thù thực ra rất đơn thuần, hắn nói còn có việc phải làm, chính là còn có việc phải làm, trở về phòng khách sạn liền mở máy tính lên, bắt đầu họp hội nghị trực tuyến với Tổng bộ của tập đoàn Quỳ Long.
Sau khi họp xong, Chủ tịch Quỳ Long đơn độc nói chuyện riêng với Kim Lan Thù, hỏi hắn: “Đứa nhỏ tên Gia Ngu đó được không?”
“Cậu ta mới chỉ đi làm ngày đầu tiên.” Kim Lan Thù nói, “Tôi chưa thể đánh giá.”
Chủ tịch Quỳ Long thầm nghĩ: Con mẹ nó vậy thì cậu không thể nói hai câu khách sáo được à?
“Ừm.” Chủ tịch Quỳ Long lại nói, “Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, vẫn phiền cậu phải chiếu cố nó nhiều hơn.”
Kim Lan Thù thầm nghĩ: Chẳng phải ông dặn tôi không được coi cậu ta như con trai ruột của ông, tùy ý sai bảo à?
Đương nhiên, Kim Lan Thù cũng không hiểu tiếng người đến mức đó.
Hắn vẫn tự biết mình hiện tại còn đang làm việc ở Tập đoàn Quỳ Long, nên không thể đắc tội cấp trên quá mức.
Lúc bình thường chiếm lý thì thỉnh thoảng nói ra vài câu chỉ trích cũng được, còn khi nào làm việc thì vẫn phải làm việc.
“Hiểu rồi.” Kim Lan Thù nói, “Tôi sẽ.”
Lúc này Chủ tịch Quỳ Long mới yên tâm kết thúc cuộc gọi.
Mặt khác, Tống Phong Thời lại đang lo lắng bất an.
Cậu hoàn toàn không biết Gia Ngu là ai, chỉ nhìn dáng vẻ nam sinh nữ tướng, yêu kiều dụ hoặc, thật sự rất khiến người ta chán ghét.
“Tám phần mười là một con hồ ly tinh!” Tống Phong Thời lộ ra vẻ tức giận hiếm thấy, nắm tay đập đập lên vô lăng, “Thật là khó chịu!
Tuy nhiên, Tống Phong Thời tự ngẫm lại, hình như cậu cũng không có lý do gì để tức giận? – Và chính điều này, mới là cái làm cho Tống Phong Thời cảm thấy uất ức nhất.
Chẳng lẽ mình lại xông vào đó đi “bắt gian”?
Kim Lan Thù người ta dù gì cũng là “Kim cương vương lão ngũ”*, làm chút chuyện gì với một tiểu nam sinh mà cũng coi là “gian” được à? Có cái gì “gian” đâu cho mình bắt? Nếu lên đó thì chỉ có tự mình vả mặt mình thôi!
(*)Kim cương vương lão ngũ chỉ người đàn ông tài năng, xuất sắc, hội tụ đủ năm tiêu chí:
1.
Nhiều tiền: tự gây dựng sự nghiệp hoặc thừa kế gia sản.
2.
Đẹp trai, anh tuấn và quan trọng là còn độc thân.
3.
Có học thức: trình độ học vấn cao, có bằng đại học của nước ngoài.
4.
Tự lập tự cường: biết tự tìm tòi, nghiên cứu sáng tạo, gây dựng sự nghiệp lớn mạnh và có thể tự mình giải quyết các vấn đề trong cuộc sống.
5.
Khiêm tốn: không muốn khoe khoang quá nhiều về bản thân, chấp nhận ẩn mình để tránh thị phi.
Làm sao một người có phép tắc, có đạo đức như mình, Tống Phong Thời lại có thể đi làm cái loại chuyện như vậy được cơ chứ?
Tuyệt đối không có khả năng.
Mười phút sau, Tống Phong Thời đứng trước cửa phòng khách sạn của Kim Lan Thù, đắn đo không biết nên gõ cửa hay nên trực tiếp dùng thẻ phòng mở cửa.
Bình tĩnh nào, người bên trong không chỉ là bạn giường mà còn là cấp trên của mình, mình cũng không thể không nể mặt mũi người ta như vậy được.
Tống Phong Thời chọn bấm chuông cửa.
Kim Lan Thù nhanh chóng đi ra mở cửa, nhìn thấy Tống Phong Thời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc – trong vẻ kinh ngạc còn kèm thêm vài phần chột dạ đều bị Tống Phong Thời nhạy bén bắt được.
“Làm sao vậy?” Tống Phong Thời nhìn chằm chằm Kim Lan Thù như thể đang tra xét tội phạm, “Tôi vào được không?”
Kim Lan Thù ho khan hai tiếng: “Vào trong hả? Ừm, bây giờ?”
Tống Phong Thời càng cảm thấy Kim Lan Thù trong lòng có quỷ*, tức giận nói: “Đúng vậy, có gì bất tiện sao?”
(*) Trong lòng có quỷ: trong lòng đang mưu tính hay che giấu gì đó.
“Ừm…” Kim Lan Thù nói, “Cũng không phải…”
“Có phải trong phòng có gì đó?” Tống Phong Thời mang ý thăm dò hỏi, “Mà tôi không thể nhìn thấy?”
“À…” Nhìn biểu hiện của Kim Lan Thù, có vẻ như cậu đoán đúng rồi.
Tống Phong Thời vừa giận vừa tức, cũng có hơi đau lòng, hồi lâu sau khi cơn giận đã lắng xuống mới cảm thấy lúng túng nói: “Thôi bỏ đi, tôi về đây.”
Giọng điệu của cậu còn mang theo chút thương xót.
Tống Phong Thời tựa như đang muốn từ bỏ cái gì đó.
Kim Lan Thù không biết Tống Phong Thời vì sao đột nhiên lại buồn bực, vội vàng kéo tay cậu nói: “Chuyện này…!Thật ra là do tôi không xử lý tốt chúng ta…”
Tim Tống Phong Thời chợt chùng xuống: “Không xử lý tốt…!Chuyện gì của chúng ta…?”
“Ừ thì, chậu hoa của chúng ta.” Kim Lan Thù có hơi áy náy nói, “Hình như bị tôi chăm chết rồi…”
Tống Phong Thời trợn tròn mắt: “Chậu hoa?”
“Ừ, cái chậu lần trước cậu mang tới.” Kim Lan Thù lập tức kéo Tống Phong Thời vào trong phòng, chỉ vào chậu hoa Lan Hồ điệp đã chết khô trên bệ cửa sổ, “Cậu nhìn đi.”
Tống Phong Thời rơi vào trầm tư.
“Ừm…” Tống Phong Thời hỏi, “Cậu tự mình chăm? Sao không nhờ nhân viên phục vụ khách sạn chăm giúp?”
“Làm sao bọn họ biết mà chăm?” Kim Lan Thù đáp: “Tôi còn không chăm nổi, thì bọn họ còn có thể chăm sóc nó tốt hơn tôi được sao?”
Tống Phong Thời thật sự không nói nên lời.
Kim Lan Thù tự biết hắn nói như vậy nghe cũng không hợp lý.
Thật ra, lúc trước có lần nhân viên tạp vụ đã thử giúp Kim Lan Thù chăm sóc chậu hoa Lan Hồ điệp, nhưng lại bị Kim Lan Thù quở trách: “Xin đừng đụng vào chậu hoa đó!” với một thái độ rất cẩn thận và trân trọng, nhân viên tạp vụ cũng không dám đắc tội với vị khách VIP này.
Thế nhưng không ngờ được là, Kim Lan Thù gần đây quá bận rộn, thường xuyên ở lại văn phòng trong công ty, cũng quên mất chăm sóc chậu hoa, nhân viên tạp vụ thấy vậy cũng không dám động vào, cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn nó héo úa rồi phai tàn theo thời gian, ngoài mặt cũng chỉ có thể trách thế sự vô thường.
Chính vì lý do như vậy, nên một người coi trọng sĩ diện như Kim Lan Thù thà chết cũng không muốn nói sự thật cho Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời không biết rõ nội tình, nhưng cậu cũng không quá bận tâm về chuyện này.
Bởi vì ưu tiên hàng đầu trong trái tim cậu chính là cái người đàn ông anh tuấn đang đứng trước mặt.
Tống Phong Thời đang đắn đo không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
“Tôi không có gọi room service*.” Kim Lan Thù nói, “Là ai vậy chứ?
(*) phục vụ phòng.
Tống Phong Thời nghĩ ngay đến “cậu trai yêu kiều dụ hoặc” mà mình vừa bắt gặp hồi nãy.
Kim Lan Thù đi thẳng ra cửa, Tống Phong Thời đứng bên cạnh chậu Lan Hồ điệp chờ hắn.
Trực giác nhạy bén của Tống Phong Thời quả nhiên không đoán sai, người đứng ngoài cửa chính là “cậu trai yêu kiều dụ hoặc” lúc nãy — Gia Ngu.
Gia Ngu đứng ngoài cửa không nhìn thấy được khung cảnh bên trong phòng, đương nhiên cũng không biết được, ở đây ngoài cậu ta với Kim Lan Thù ra thì vẫn còn có một Tống Phong Thời đang ăn dấm ở bên trong.
Kim Lan Thù có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Gia Ngu: “Cậu đã ngã thành như vậy, sao không ở yên trong phòng của mình mà chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Tống Phong Thời nghe thấy lời này của hắn, lập tức bắt được hai trọng điểm chính, một cái là người này té ngã bị thương, cái còn lại là người nọ cũng đang ở tại khách sạn này, Tống Phong Thời âm thầm tự an ủi mình: “Cho nên người này ngã bị thương, cũng ở tại đây, lại có quen biết với Kim Lan Thù thành ra Kim Lan Thù mới lái xe chở cậu ta…!”
Gia Ngu dùng giọng điệu giống như bị ủy khuất nói: “Nhưng tôi bị ngã đau lắm, chỗ tôi cũng không có thuốc men gì hết.
Với lại, tôi cũng không biết phải đi ăn cơm ở đâu…!Haizz, tôi vừa từ nơi khác đến đây, ở chỗ này cũng chỉ có quen biết với mỗi mình ngài, nên mới muốn nhờ ngài xem thử có thuốc men gì không, hoặc là có đi ăn ở đâu thì mang tôi theo với.”
Tống Phong Thời vừa nghe những lời cậu ta nói là đã có thể lập tức xác định được rằng cậu trai này thật sự quá “yêu kiều dụ hoặc”, một người đàn ông nói chuyện sao có thể õng ẹo được tới mức đó, nhất định không phải là dạng thẳng nam tốt lành gì!
Kim Lan Thù nghe xong chỉ nói: “6666.”
“Vâng?” Gia Ngu giật mình.
“6666,” Kim Lan Thù lặp lại lần nữa rồi giải thích, “Đây là số điện thoại của nhân viên lễ tân.
Họ có thể giải quyết tất cả các vấn đề mà cậu vừa nói trên, còn nhanh hơn nhiều so với việc chạy đến chỗ tôi.”
Gia Ngu ho khan hai tiếng gật đầu: “Cảm ơn Kim tiên sinh.”
“Ừ, không có gì.” Kim Lan Thù đóng sầm cửa lại.
Tống Phong Thời thở phào nhẹ nhõm khi thấy thái độ của Kim Lan Thù, xem ra giữa hai người họ cũng không có gì mập mờ.
Hoặc có thể cậu trai vừa nãy muốn tạo chút cảm giác mập mờ gì đó, nhưng Kim Lan Thù lại không bắt được tín hiệu.
Phong cách làm việc của Kim Lan Thù thường xuyên làm cho Tống Phong Thời phải đau đầu, nhưng lúc này nó lại có thể cho Tống Phong Thời được một chút cảm giác an tâm.
Khuôn mặt này của Kim Lan Thù, với cả địa vị, tài năng của hắn rất hay trêu ra mấy vận hoa đào.
Thế nhưng mấy đóa hoa đào này cũng đều bị chính hắn há miệng phun chết.
Chỉ có Tống Phong Thời là còn trụ vững!
“Mình quả thực là chuốc khổ vào người…” Tống Phong Thời âm thầm khinh thường chính mình.
Kim Lan Thù hoàn toàn không quan tâm đến một màn vừa nãy với Gia Ngu, đi tới chỗ Tống Phong Thời ôm người lăn giường, nói rằng sẽ vì chậu Lan Hồ điệp mà đền bù cho Tống Phong Thời thật tốt.
Sau đó hai người làm một trận lớn.
Cũng không biết là ai đền bù cho ai đây!
Làm xong một lần, Kim Lan Thù lại muốn thêm lần nữa, nhưng đã bị Tống Phong Thời đẩy ra, Tống Phong Thời vừa mặc quần áo vào vừa nói: “Tôi còn phải trở về làm việc!”
Kim Lan Thù tức giận nói: “Được, cậu đi đi! Cậu cho rằng tôi không bận sao? Tôi so với cậu còn bận rộn hơn nhiều!”
Tống Phong Thời cười bất lực: “Tôi cũng không có so cái này với cậu.”
Kim Lan Thù im lặng, hờn dỗi như một đứa trẻ.
Tống Phong Thời mỉm cười chào tạm biệt Kim Lan Thù, sau đó mặc quần áo rời đi.
Ngày hôm sau Kim Lan Thù đi lấy xe, tình cờ gặp lại Gia Ngu.
Gia Ngu cười nói: “A, là ngài sao?”
Kim Lan Thù nói: “Ừm?”
Gia Ngu tiếp lời: “Thật trùng hợp, ngài có thể đưa tôi đi làm được không?”
Kim Lan Thù nghĩ cũng tiện đường, người ta còn là con trai cấp trên mình, không có lý do gì để từ chối, liền lái xe chở Gia Ngu đi làm.
Trên xe, Gia Ngu giở giọng uất ức nói: “Chỗ hôm qua tôi bị ngã, hôm nay vẫn còn đau.”
Kim Lan Thù không trả lời.
Gia Ngu lại cười nói: “Chẳng qua ngài cũng thật sáng suốt khi đề nghị tôi gọi xuống phòng lễ tân.
Ngay khi tôi nói chuyện với họ xong, họ lập tức giải quyết những vấn đề đó giúp tôi.
Haizz, ngài quả thật thông minh, biết cả những việc như thế này, còn tôi thì đến cả mấy việc như vậy cũng hoàn toàn mù tịt.
“
Kim Lan Thù không quan tâm.
Gia Ngu ho khan hai tiếng, nghĩ có lẽ vừa rồi mình giống như đang “tự nói chuyện một mình”, cái người bên cạnh này còn không thèm đáp lại, nên liền ném câu hỏi qua để hắn trả lời: “Ờm, ngài đã ăn sáng chưa? “
Kim Lan Thù cuối cùng cũng chịu mở miệng nhả lời vàng ngọc: “Tôi đang lái xe, đừng có nói chuyện với tôi.”
Gia Ngu lập tức câm nín.
Có điều, Gia Ngu là một đứa con trai được nuôi dưỡng ở bên ngoài, chưa từng được cha cưng chiều mà mẹ cũng không thèm bỏ vào mắt, từ nhỏ đã hình thành thói quen nhẫn nhịn tất cả nên cũng không khó để có thể giữ được vẻ mặt tươi cười trước sự đả kích của Kim Lan Thù
Hai người xuống xe, Gia Ngu lại lẽo đẽo theo sau Kim Lan Thù.
Kim Lan Thù quay đầu nói với Gia Ngu: “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Gia Ngu vẫn tiếp tục cười nói: “Không phải chúng ta tiện đường sao? Đều cùng đến văn phòng Tổng giám đốc ở trên cùng mà.”
“Nhưng chức vị của cậu quá thấp, cho nên không thể đi chung thang máy với tôi.”
Gia Ngu bất lực cảm thán: “Thiên Sát Cô Tinh”* Kim Lan Thù này, thật sự…!không phải là hư danh.
(*)Thiên Sát Cô Tinh: là một ngôi sao chiếu mệnh của một người, mà những người ở gần người này sẽ gặp xui xẻo.
– ———————————————————–
Tác giả có lời muốn nói: Tôi phát hiện rất nhiều độc giả đều gọi “Gia Ngu” là thái tử…!Thật ra bên trong văn bản cũng đã có giải thích rằng cậu ta không phải là thái tử…!Cái vị thái tử phá hủy công ty là người khác, còn vị này chỉ là con trai út được nuôi dưỡng ở Trung Quốc.
Mei: Ờm, nhắc lại lần thứ n+1, Kim tổng EQ số âm:)))) Nên anh trai à, quyến rũ nhầm người rồi..