Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 27


Bạn đang đọc Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng – Chương 27


Vũ Tiểu Kiều sững sờ nhìn Tịch Thân Hạn, một chút phản ứng cũng không có.
Bỗng nhiên, cô ấy ngả đầu lên giường, nhắm mắt lại.

“Tôi nhất định vẫn đang mơ”
Tịch Thần Hạn bị dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu của cô chọc cười, đôi mắt sâu xa dịu dàng xuống.
Anh nhìn hai mắt nhắm nghiền của cô, lông mi dài cong lên dưới sáng sớm như cái bàn chải lông, tôn lên làn da trắng nõn trong suốt.

Lòng anh rung động, khỏe môi cong lên độ cong đẹp mắt, nhấc ngón tay cao quý lên, dùng lực nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều đau đến thở ra tiếng, cái mũi đau đến hai mắt đầy nước mắt.

“Hiện tại còn cảm thấy nằm mơ không?” Tịch Thần Hạn lười biếng mở miệng.

“Ah không phải đang giỡn chứ?” Vũ Tiểu Kiều che cái mũi đau nhức.
Tịch Thần Hạn cong môi, cười ngạo nghễ, “Có phải rất phấn khích? Cả thành phố Kinh Hoa, bao nhiêu phụ nữ đau đầu nghĩ cách muốn làm vị hôn thê của Tịch Thần Hạn tôi! Tôi đem cơ hội này ban cho cô, đừng quá kích động.
Tịch Thần Hạn còn tưởng sẽ nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều nước mắt vui mừng, hận không thể quỹ liếm nịnh nọt anh, mặc dù anh rất ghét kiểu phụ nữ này, nhưng nếu là con nhím nhỏ Vũ Tiểu Kiều, dường như cũng rất dễ chịu.
Nhưng tình huống vẫn chưa như anh dự đoán, một tiếng nói mềm mại vang lên bên tai.

“Anh có phải là có bệnh không!”
“”
Tịch Thần Hạn khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, ánh mắt thoảng chốc u lạnh.
Vũ Tiểu Kiều xuống giường, chỉ vào Tịch Thần Hạn tư thế đang ung dung mê người, tức giận nói.


“Tôi có quen anh sao? Tôi mặc kệ anh là ai! Cậu chủ Kinh Hoa thì sao! Tôi và anh có quan hệ gì? Tôi dựa vào cái gì làm vị hôn thê của anh!”
“Đừng tưởng anh đưa tôi 10 tỉ, tôi phải bị anh chi phối! Tiền của anh tôi sẽ mau chóng trả cho anh!” Vũ Tiểu Kiều nói xong, ôm lấy quần áo, vội vã chạy khỏi phòng ngủ, chạy khỏi tòa nhà sang trọng này.
Tịch Thần Hạn không đuổi theo, đứng dậy trước cửa sổ, nhìn bên ngoài tòa nhà san sát cảnh tượng hào hùng này, trong ngực truyền đến một nụ cười gượng ép.

“Vũ Tiểu Kiều, cô chạy không thoát đầu.
Người mà Tịch Thân Hạn nhìn trúng, không có chuyện dễ dàng buông tay.
Cung Cảnh Hào ở phòng chờ cả đêm, cũng không chờ được Vũ Tiểu Kiều.
Anh phẫn nộ lật cái bàn trước mặt, bánh ngọt và bát đũa đổ nát, dọa đám người làm cầm như hến, đều cúi đầu, Cung Cảnh Hào bước đến bản sách, mở máy tính trên bàn ra.
Trong máy tính, có chứa toàn bộ camera cổng của khu vực Ngự Hải Long Loan, đoạn video mà Vũ Tiểu Kiều làm hư hoa mẫu đơn ở cửa chính, cũng có ở trong đây.

“Vũ Tiểu Kiều, lần này cô chết chắc rồi!”
“Tôi nhất định khiến cô quỳ xuống cầu xin tôi!”
Cung Cảnh Hào ẩn mở ra đoạn video ngày hôm đó, việt sáng trước mắt, khỏe môi từ từ gợi lên một nụ cười xấu xa kì dị.
Anh xem lại video, hừ giọng một tiếng.

“Chuyện này thú vị rồi đây!
Anh rút USB, gập máy tính lại, bước lớn ra cổng.

Anh lên tầng 58, ấn chuông.
Qua một lúc, cửa phòng mở ra.
Cung Cảnh Hào lúc này cười nói, “Thì ra cậu ở nhà.

Phòng bà ngoại đích thân chuẩn bị cho cậu, vẫn hài lòng chứ?”

“Đương nhiên hài lòng.” Tịch Thần Hạn lạnh nhạt cong môi.

Cung Cảnh Hào dựa cửa, khoanh tay trước ngực, “Có điều sao con lại nghe nói, cậu không thường ở đây?”
“Lúc công việc không bận, tôi sẽ về ở” Tịch Thần Hạn nói.
Cung Cảnh Hào nhìn vào phòng, “Căn phòng bà ngoại bỏ tiền lớn thuê nhà thiết kế cao cấp nhất thế giới thiết kế, thật muốn vào tham quan một chút.”
“Tôi phải đến công ty rồi.

Tịch Thần Hạn thản nhiên nói.
Cung Cảnh Hào cười, “Cậu công việc bận rộn, con không phiền cậu nữa.

Cung Cảnh Hào quay người, lại dừng bước, “Cậu, gần đây có phải là cậu có bạn gái rồi đúng không?” Cung Cảnh Hào im lặng chờ đợi Cung Cảnh Hào trả lời.
Anh nghĩ, Tịch Thần Hạn nhất định thể thốt phủ nhận, bởi vì Tịch Thân Hạn căn bản không thể thích người phụ nữ khác, trong tim của Tịch Thần Hạn cất giấu một bí mật người ngoài không biết.
Không có phụ nữ nào bắt được trái tim của Tịch Thần Hạn.

Anh cũng không thể cùng bất cứ người phụ nữ nào trở thành bạn bè
Cung Cảnh Hào không ngờ, Tịch Thần Hạn không trả lời anh, mà chuyển hướng đề tài.

“Cảnh Hảo, việc học của con thế nào rồi?”
Cung Cảnh Hào cười giàu cợt, “Cậu, cậu biết không, con không thích nhất chính là học “Con hiện tại là sinh viên, việc nên làm nhất chính là học tốt việc học của mình”
Cung Cảnh Hào nhún vai mặc kệ.

“Đời người ngắn ngủi, sao lại phải sống áp lực như vậy.


“Còn chuyện khác, con nên để ý ít thôi.

Tịch Thần Hạn âm thanh nhu hòa, giống như trưởng bối đang dạy bảo hậu bối.

“Cậu, lời này của cậu hình như có ý gì hả.

Cung Cảnh Hào gãi gãi lỗ tai.
Tịch Thần Hạn cười hai tiếng, đi về trước hai bước, đứng trước mặt Cung Cảnh Hào.

Chiều cao của anh và Cung Cảnh Hào không khác mấy, đều 185cm trở lên, dáng vẻ lúc đối mặt nhau hơi có chút giống hai đỉnh núi đối đầu.

“Gần đây không đi Kim Sa Than bên đó chơi chứ” Tịch Thần Hạn nói.
Cung Cảnh Hào cười hỏi lại, “Bên đó rất vui sao? Con cũng nghe nói, gần đây rất nhiều quý tộc nhà giàu đều thích đi bên đó high.

Cậu đi chưa? Vui không? Có thời gian, con cũng hẹn vài bạn đi high một chút.

thh nhìn chăm chăm Cung Cảnh Hào, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu Cung Cảnh Hào từ trong ra ngoài, nhưng anh vẫn không nhìn ra kết luận khác thường nào.

“Không đi là tốt nhất, con bây giờ vẫn lấy việc học làm trọng, đừng phụ lòng kì vọng của bà ngoại đối với con.

“Cậu lại nói đùa rồi! Cậu là đứa cháu ông ngoại bà ngoại coi trọng, cháu cưng đích thực, họ đối với cậu mới kỳ vọng gửi gắm.

Còn con, tiêu diêu tự tại quen rồi, chuyện sản nghiệp của gia tộc có cậu, con cũng vui vẻ thanh nhàn.

“Cậu còn phải đi đến công ty, con không làm phiền nữa Cung Cảnh Hào vẫy tay với Tịch Thần Hạn, một tay đút túi quân, sải chân bước đến thang máy.


Lúc ở trong thang máy, Cung Cảnh Hào khẽ quay đầu nhìn
Tịch Thân Hạn phía sau, đáy mắt đen kịt vụt lên một tia nhìn tăm tối.
Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn…
A à, trò chơi này ngày càng thú vị rồi đấy.

*
Vũ Tiểu Kiều rời khỏi Ngự Hải Long Loan, liền đi bệnh viện thăm mẹ.
Sắc mặt của Cao Thủy Cầm tốt lên rất nhiều, ngày mai có thể xuất viện rồi.

An Tử Dụ gọi điện thoại tới nói với Vũ Tiểu Kiều, Vũ Phi Phi dọn đến ký túc xá của họ, chiếm đoạt phòng của Vũ Tiểu Kiều, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Ở Strickland, ký túc xá cao cấp một căn hai phòng ngủ, hai người một ký túc xá, mỗi người một phòng.

Vũ Phi Phi luôn ở cùng với Bạch Lạc Băng, hơn nữa quan hệ của họ rất tốt.
Vũ Phi Phi lấy phòng của Bạch Lạc Băng sửa thành phòng giữ quần áo, chiếm phòng của Vũ Tiểu Kiều, đem toàn bộ đồ của Vũ Tiểu Kiều vứt ra phòng khách.
Lúc Vũ Tiểu Kiều ở trường, vì không phải gia đình quý tộc, mặc dù chọn ký túc xá là bốc thăm, nhưng cuối cùng vẫn bị nhét vào phòng góc cạnh nhất, đặc biệt vị trí phòng khách chính là ban công ba lớp cửa sổ kính, căn bản không thể ở “Vũ Phi Phi Vũ Tiểu Kiều nằm lấy điện thoại, tức đến nỗi “Tiểu Kiều, Phi Phi làm sao?” Cao Thủy Cầm ngồi trên âm thầm cắn răng.

giường bệnh, lo lắng hỏi Vũ Tiểu Kiều, “Có phải nó lại gây phiền phức cho con rồi đúng không?”
“Không có đâu mẹ, trường con có việc phải về một chuyến” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cười rạng rỡ với mẹ.

“Tiểu Kiều, nghe lời mẹ, tuyệt đối đừng khó chịu với Phi Phi, dù sao nó cũng là em con, hơn nữa thân phận của nó cao hơn con…
Vũ Tiểu Kiều không đợi Cao Thủy Cầm nói dứt câu đã rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ luôn nhịn nó, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải quả hồng mềm lương thiện dễ bắt nạt.

Vũ Phi Phi đã cưỡi lên đầu cô rồi thì cũng đừng trách cô ấy bất nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.