Bạn đang đọc Tổng Tài Daddy Mami Lại Trốn Rồi – Chương 2
Diệp Như Hề kéo lê thân thể mệt mỏi đến cực điểm vì bị dày vò suốt một đêm, cô rời khỏi khách sạn, mới vừa cửa bước vào nhà, liền nghe được âm thanh khóc lóc trong nhà vọng ra.
“Mẹ, con không muốn bị bắt đi, hu hu hu, con không muốn!”
“Đừng khóc, mẹ sẽ nghĩ cách cho con!”
Diệp Như Mạn khóc lóc đầy một mặt nước mắt, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng loạn cùng bất an.
Diệp Như Hề mới vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ngay ánh mắt của mẹ kế Vu Bình, sự kinh ngạc lúc đầu trong mắt bà ta đã dần dần bị thay thế bởi vẻ âm hiểm.
Bà ta trao đổi ánh mắt với cô con gái bảo bối Diệp Như Mạn của mình, “Xem đi, kẻ đầu sỏ gây tội đã trở lại rồi, con khóc cái gì chứ, nín đi”
Không đợi Diệp Như Hề hiểu được hai mẹ con nhà kia đang âm mưu chuyện gì, trên mặt cô đã phải hứng một cái tát cực mạnh, trực tiếp khiến cô ngã quỳ trên mặt đất.
“Con khốn này! Mày còn dám vác mặt về nhà! Mày đã lái xe đụng vào người ta mà còn dám bỏ chạy! Nhà họ Diệp chúng tao không có đứa con gái như mày! Mau gọi điện thoại báo cảnh sát!”
Diệp Như Hề ôm mặt, không thể tin tưởng nói: “Bà đang nói cái gì thế?”
“ Như Mạn, còn ngẩn người ra đó làm cái gì, còn không mau báo cảnh sát đi! Bảo cảnh sát mang nó đi!”
Diệp Như Mạn lập tức phản ứng lại , trên mặt còn tỏ ra mừng rỡ như điên, cô ta lau đi nước mắt rồi nói: “Chị à, vì sao chị đã say rượu rồi còn chạy đi lái xe thế? Chị đã đâm chết người rồi có biết không! Chị nhanh nhanh đi tự thú đi!”
Diệp Như Hề ngơ ngác, hoảng loạn kêu lên: “Tự thú gì chứ? Tôi không hiểu các người đang nói cái gì! Tôi không có!”
Cho đến khi xe cảnh sát đuổi tới, đầu óc hỗn độn của Diệp Như Hề cuối cùng cũng hiểu được bọn họ đang muốn làm cái gì, cô lớn tiếng kêu lên: “Không! Không phải tôi! Tôi không có! Tôi không có lái xe đâm người!”
Vu Bình tiến lên, mang vẻ mặt tận tình khuyên bảo nói với Diệp Như Hề: “Như Hề, tuổi con vẫn còn nhỏ, đã làm sai chuyện thì phải dũng cảm gánh vác, không thể trốn tránh.
”
Đưa lưng về phía cảnh sát, Vu Bình nhìn chằm chằm Diệp Như Hề với ánh mắt tràn ngập ác độc.
Bà ta lét lút dùng sức bóp chặt cánh tay Diệp Như Hề, đau đến mức cô nói không nên lời.
Đứng giữa con gái ruột và con gái riêng của chồng, Vu Bình đã lựa chọn hy sinh Diệp Như Hề, hơn nữa còn không thèm lưu lại cho cô chút thể diện nào.
Diệp Như Hề rất luống cuống, cô cố gắng hết sức giải thích với viên cảnh sát rằng cô không làm, cô cũng không gây ra tai nạn giao thông, nhưng khi bị hỏi là đêm qua đã đi đến đâu, ở chỗ nào, cô lại cúi đầu ấp a ấp úng, không nói nên lời.
Cô bị người khác cưỡng bức, chuyện này không có cách nào nói ra miệng được.
Cô không muốn miệng vết thương lại bị người khác xé toạc ra một cách vô cùng thê thảm thêm một lần nữa.
Diệp Như Hề đột nhiên nghĩ đến chuyện đêm qua cô bị cưỡng bức, nguyên nhân là bởi vì ly rượu kia, sau khi uống rượu cô còn suýt bị hai tên lưu manh mang đi.
Mà ly rượu kia…… Là Diệp Như Mạn cho cô uống!
Diệp Như Hề đột nhiên ý thức được cái gì, đang muốn mở miệng chất vấn.
Lại bị Vu Bình giành trước nói: “Ôi trời, cả tối hôm qua.
một đêm con còn chưa trở về ta đã có dự cảm không lành rồi, ta bị bệnh tim, sức khỏe không tốt, là Như Mạn vẫn luôn ở cạnh chăm sóc ta.
Diệp Như Hề, mẹ cũng không trông cậy cái gì vào con, nhưng con cũng không thể trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật được, trên người của con có mùi rượu nồng nặc như vậy mà còn chống chế, mẹ quả thật rất thất vọng về con.
”
Vu Bình ra dáng như một người mẹ nhân từ tận tình khuyên bảo.
Diệp Như Hề toàn thân đầy mùi rượu cộng thêm lời làm chứng của Vu Bình , cô có trăm cái miệng cũng không thể biện minh được, trực tiếp bị còng tay và đưa đi.
Thời điểm chiếc xe cảnh sát vừa phóng xe rời đi, một đoàn xe khác được đỗ quy củ dừng ngay trước cửa nhà họ Diệp.
Cửa xe kéo ra, một người đàn ông mặc tây trang khoảng tầm năm mươi tuổi bước xuống xe rồi đi gõ cửa.
Vu Bình còn chưa kịp hoàn hồn đi ra mở cửa, bà ta nói: “Ông là ai?”
“Xin chào, tôi là Chung Thúc, là quản gia của nhà họ Tạ, tôi tới nơi này để truyền đạt lại lời của thiếu gia chúng tôi, xin hỏi con gái của bà có nhà không?”
Trong lòng Vu Bình lập tức căng thẳng, nói: “Ông muốn làm cái gì?”
“Thiếu gia nhà chúng tôi chỉ đích danh muốn cưới con gái bà.
Đây là đồ của tiểu thư nhà mình đánh rơi đúng không?”
Chung Thúc đang thẻ địa chỉ nhà bằng hai tay.
Vu Bình liếc mắt một cái liền nhận ra đó là thẻ địa chỉ nhà của Diệp Như Hề, phía trên còn có một sợi dây chuyền, là người mẹ đã chết để lại cho Diệp Như Hề.
“Thiếu gia nhà các người là?”
“Tạ Trì Thành, tổng giám đốc của Tạ Thị.
”
Vu Bình lập tức hiểu ra trong nháy mắt cũng trở nên dồn dập.
Là nhà họ Tạ!
Là gia tộc hào môn hàng đầu ở đế đô, mà Tạ Trì Thành còn là tổng giám đốc của tập đoàn Long Đằng, giá trị con người hơn trăm tỷ!
“Tạ Trì Thành muốn cưới con gái của tôi?!”.