Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 3: Trưởng Thành Rồi Chứ


Đọc truyện Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút – Chương 3: Trưởng Thành Rồi Chứ


Ngoài dự liệu, anh bắt gặp đôi mắt đen nhánh trong sáng thuần túy, như ngôi sao trên trời, khiến người kinh diễ.

Lục Tư Thần bất kể như thế nào cũng không ngờ đến, con gái ngoài giá thú này của Cố gia lại nhỏ nhắn như vậy! Thuần khiết như vậy!
Anh ngược lại có chút cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng sau đó càng khiến anh bất ngờ hơn.

Cố Manh Manh bỗng nhiên mở miệng, âm thanh giòn giã kêu lên câu: “Anh rể tốt!”
Lục Tư Thần sửng sốt.

“Cô kêu tôi là cái gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh, chớp đôi mắt to.

Cô cười tủm tỉm: “Anh rể!”
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, như gốm sứ.

Cô giống như có chút ngại ngùng, ậm ự nói: “Xin lỗi, tôi đã làm vỡ đĩa nhà anh…”
Lục Tư Thần vẫn là nói không ra lời.

Dù anh đầy khôn ngoan, thận trọng, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ cưới một cô gái vị thành niên về nhà!
Anh có chút phiền não, lúc này liền sải bước đi ra ngoài.

.

Đam Mỹ Hài

Không ngờ, anh mới vừa tới cửa, đã bị một bàn tay nhỏ bé non nớt nắm lại.

Dáng vẻ Cố Manh Manh dường như đang rất sợ: “Anh rể, anh giận sao?”
Lục Tư Thần hít sau một hơi, điều này đã chống lại sự thôi thúc muốn ném người ra ngoài.

Anh xoay người nhìn người con gái, lạnh lùng lên tiếng: “Là ai kêu cô thay gả đến đây?”
Bộ dạng Cố Manh Manh giống như nghe không hiểu.

Cô mở to đôi mắt sáng ngời, ngơ ngác nhìn anh: “Anh nói cái gì vậy?”
Lục Tư Thần trầm xuống.

“Cô bao nhiêu tuổi?”
Anh tiếp tục hỏi.

Cố Manh Manh nghe vậy, lập tức cười đáp: “Tôi năm nay mười tám tuổi!”
“Trưởng thành?”
Lục Tư Thần hơn kinh ngạc.

Anh đánh giá cô gái trước mặt, vóc người gầy mỏng, chỉ tầm bả vai anh, điểm nào thoạt nhìn đều giống một người vị thành niên!
Anh dần tỉnh táo lại, một lần nữa đi tới ngồi xuống bên giường.

Cố Manh Manh đứng trước mặt anh, một cô gái nhu thuận.

Cô quay đầu thoáng nhìn cái đĩa trên đất, sau đó lần nữa nhìn phía Lục Tư Thần, thận trọng nói: “Anh rể, anh không giận được không? Cái đĩa đó… Tôi thực sự không phải cố ý, đều do cái váy này quá dài.

tôi không nghĩ là…”

“Cô tên gì?”
Lục Tư Thần bỗng nhiên hỏi.

Cố Manh Manh dừng lại một lúc rồi mới nói: “Cố Manh Manh! ”
Lục Tư Thần nhớ rõ cái tên này, vừa rồi anh có nghe thư ký nói qua, mà bây giờ anh hỏi lại, chỉ là anh muốn xác nhận thêm một lần nữa.

Thật sự là cô ấy!
Lục Tư Thần cười nhạo, có chút khinh thường: “Đừng tưởng rằng muốn bước chân vào Lục gia là dễ dàng, nếu như chị cô đã dám chạy trốn khỏi hôn lễ, vậy cô hãy chuẩn bị mà nhận lấy hậu quả.


“Không, chị gái tôi không chạy trốn khỏi hôn lễ với anh!” Cố Manh Manh nghe vậy, vội vàng xua tay nói: “Chị ấy chỉ là có việc phải làm, phu nhân đã nói như vậy, chỉ cần tôi giả vờ là chị gái vài ngày, tất cả mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.


“Đúng vậy không?”
Lục Tư Thần lạnh nhạt.

Anh cười lạnh lùng: “Lời này là Cố phu nhân nói với cô? ”
Cố Manh Manh nhìn anh, chần chừ nói: “Anh rể, anh đừng cười như vậy, có chút đáng sợ…”
Khóe miệng của Lục Tư Thần dần dần cong lại.

Anh nhìn cô với đôi mắt sắc bén.

Tuy nhiên, biểu hiện của cô gái này thực sự ngây thơ và thuần khiết, không giống như đang giả vờ.

Lục Tư Thần nheo mắt.

Anh đột nhiên nghĩ về những lời của thư ký, cô gái này hơi ngu ngốc?
Rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào?
“… Anh rể, tôi đói rồi! ”
Lúc này, giọng nói của Cố Manh Manh lại truyền đến.

Lục Tư Thần liền thoát ra khỏi suy nghĩ.

Anh không có chút kiên nhẫn nào: ” Đi ra ngoài rồi kiếm gì ăn đi! “.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.