Đọc truyện Tổng Tài – Có Em Ở Đây! – Chương 4: Bạn! Là giả dối
– Thiên Hoa (Tổng Tài ngạo mạn tự nói ra)
Tiểu Hoa im lặng,nhìn ra ngoài cửa kính
– Sao anh biết cô ấy?
– Tiểu thư nhà Họ Bạch mà tôi lại không biết à?
– Anh biết?
– Bạn thân không?
– Thanh mai
– Th Hoa quay sang “Thế là sao?
Tên Tổng Tài nhắm mắt hai tay khoanh tròn im lặng,con bé cũng không hỏi thêm.
– Đạo Thiên,từ Long xà.
Hai người vừa nói và trao nhau ánh mắt qua kính chiếu hậu trong xe.
– Cô xuống tạm đây nhé!
Không đợi Tiểu Hoa nói lời nào,cứ như hệt cô bị vứt giữa đường không thương tiếc.
Thôi kệ qua khu viên này thì tới,để họ biết nhà cũng không nên.Ai chứ Tổng tài ngạo mạn kia sẽ biết ngay thân phận mình.
Anh ấy ghét nói dối nếu như biết mình dối thân phận liệu thế nào? Tự dưng lòng không muốn Tiểu Kiều giả danh nữa,nhưng ai bảo cô ấy lại tiếp tục gặp Tổng Tài cơ chứ? Lấy điện thoại ra nhắn:
– Tiểu Kiều,cậu nói thật đi bạn trai cậu là ai?
– Sao lại hỏi tớ bảo cậu rồi mà?
– Tớ làm ở Hắc Thị lẽ nào k biết?
– Đạo Thiên tổng tài của cậu.
– Anh ấy là bạn trai cậu? Hai người thích nhau chứ?
– Ưm
Nếu là Tiểu Kiều thích anh ấy thì mình đành giúp cô ấy che giấu vậy! Mẹ bỏ rơi,cha mất sớm khi còn nhỏ,cô ấy phải sống trong cô nhi lúc 5 tuổi.Tiểu Hoa chơi thân với Tiểu Kiều từ nhỏ cho nên rất yêu quí và thương cảm.Cho nên chuyện gì cũng hết lòng giúp.
Mải mê suy nghĩ thì Tiểu Hoa bị giật điện thoại.Chiếc điện thoại của cô rất đắc tiền,là của anh hai cô thiết kế riêng mang tên cô,chỉ có 5 cái được bán ra.(Về anh trai của Thiên Hoa phần sau mới xuất hiện)
Ngày Tiểu Hoa đi đu học thì cũng là lúc anh cô sang Hàn để mở chi nhánh và ở đó cũng cố công ty ổn định.Con bé dí theo,lúc này đường khuya ở khuôn viên lại vắng.
– Này tên kia,ta có tiền nhiều hơn chiếc điện thoại kia!Lấy đi..
Cô phan cái túi xách vào thẳng hắn.Ai đời lại đi trao đổi với cướp 😖 Nhưng chủ yếu Tiểu Hoa khiến hắn dừng lại.Cả hai đánh nhau,hắn rút dao từ trong áo ra chĩa thẳng vào con bé.Chỉ kịp nắm lấy từ tay trái,máu ứa ra.Có tiếng phân khối lớn chạy tới và hắn vọt đi.Hu..thế là mất cả ví lẫn điện thoại.
Các mẫu được triễn lãm ở trung tâm mua sắm Hoàng Thị.Khi đến mẫu của Thiên Hoa các nhà phê bình mẫu kéo tấm màn che xuống thì mọi người ồ lên!
– Sao giống thế? Vậy là sao?
Thiên Hoa vẫn không hiểu vấn đề.
– Cô Kiều đây là bản thiết kế của cô.
– Vâng,đây là mẫu tôi thiết kế riêng cho Hắc Thị.Sản phẩm khi được chọn tôi sẽ cho lên chất vải và chỉnh lại đôi chút sẽ hoàn hảo tuyệt đối.
– Bên kia có một nhà thiết kế mới cũng có bộ trang phục như cô.
Mọi người đang bàn tán thì Tổng tài đến!
– Tổng tài anh xem hai mẫu như nhau là sao đây?
Tử Long đi đến theo cùng một người con gái,Thiên Hoa ngạc nhiên khi thấy A Kiều ở đây!Chưa kịp lên tiếng thì A Kiều đã nhào lại xăm soi bộ mẫu.
– A Kiều sao cậu lại có mẫu của tớ.Đây là bộ thiết kế tớ tặng cho Anh ấy cơ mà!
– Của…của cậu?
Tổng tài nghiêm nghị hỏi Thiên Hoa
– Kiều An Hảo chuyện này là sao?
– Tôi…tôi
– A Kiều,tớ biết cậu thiết kế trang sức rất tốt,lần đó cậu đến nhà tớ lại cậu có nói cty sắp khai trương thị trường mới,nhưng cậu lại không biết vẽ mẫu áo thiết kế.
Vốn dĩ đã nhịn lắm nhưng cậu làm quá với tớ.Thiên Hoa bạt tay A Kiều trước mặt Tổng Tài khiến anh bất ngờ.
– Bạn mà lại vạch mặt nhau như vậy ư?
A Kiều chạy lại níu tay Tổng Tài
– Đạo Thiên anh làm chủ cho em,là chính em đã tận tay đưa bản vẽ cho anh trước.
– Cả hai vẽ hoàn chỉnh bộ trang phục lên mẫu luôn đi.Tôi sẽ chọn!
Thiên Hoa thuận tay trái nhưng tay trái hiện giờ đang bị thương cô không thể vẽ được.Trong khi đợi A Kiều giả danh kia hí hoáy vẽ vời tiếp theo nền gốc của Thiên Hoa. Mọi người không ai chú ý đến A Kiều mà chỉ nhìn Thiên Hoa đứng đó khó hiểu.
Trong lòng cô rất tức giận,chỉ vì một người đàn ông mà bán đứng bạn mình.Một người bạn thanh mai bao nhiêu năm không ngờ chỉ trong vòng bốn tháng đã thay đổi.Cô thẳng thừng bôi nhoạ danh dự mà ba năm nay Thiên Hoa bỏ cả công sức và tâm huyết theo đuổi nghề này. Bởi lẽ người thiết kế mà bị nêu danh lấy cấp bản quyền người khác sẽ không còn chỗ đứng ở đâu cả.
Cô không nhìn lấy A Kiều,sau khi A Kiều dừng bút.Cô nhìn thẳng Tổng tài mà nói:
– Chỉ có người tạo ra mới biết chất liệu nào tốt nhất và phù hợp nhất để trở nên hoàn hảo.Veston thượng hạng chỉ dùng Cashmere.
Cô bỏ đi không muốn Tổng tài nhìn thấy mình rơi lệ.Bỏ đi không phải là thua cuộc,mà là chuẩn bị cho sự xuất hiện khác,một sự trả đũa hoàn hảo.Chấp nhận lùi một bước để vạch trần sự thật.Bước đi là từ bỏ tình bạn giả dối ấy.
Một người bạn lấy danh dự của bạn thân làm bàn đạp để bc tiến thì tình bạn ấy không cần thiết nữa.
Cánh nhà báo bắt đầu chĩa hướng về Tổng tài.
– Tổng tài,anh xử lý sao về trường hợp này!
– Tạm thời tôi sẽ đình chỉ Kiều An Hảo và điều tra thêm về sự việc.Và người được chọn hôm nay sẽ đảm nhiệm Thiết kế chính cho Thời trang của Hắc Thị.
Thiên Hoa vô thức đến quán bar giải sầu mà không biết Đạo Thiên cử Tử Long theo dõi.
– Cô Kiều uống ít thôi!
– Hả… anh là ai?
– Tổng tài kêu tôi…
– À…à anh là cái tên theo dõi tôi đúng không?
– Đi thôi nào!
Thiên Hoa gạt tay Tử Long
– Không đi,lần nào tôi gặp các anh đều xui xẻo.Trước thì tay phải,giờ thì tay trái.
Thiên Hoa chống bàn tay trái lên nhìn,chỉ chỉ nó đang rướm máu ra cả tấm băng quấn.Cô mở luôn dải băng.Tử long kịp nắm lại.
– Kiều An Hảo,cô điên à..
Này này ng ta bảo là không đi mà!(Một đám thanh niên ở bar)
Tử Long quay lại nhìn đám thanh niên nhàn rỗi bằng ánh mắt sắc lẹm.
Đây chẳng phải Tử Long của Hắc Đạo.
Nói rồi bọn chúng lui không can dự nữa.Tử Long băng lại vết thương rồi thanh toán.
– Buông ra,tôi đi được.
– Nhà cô ở đâu tôi đưa về!
– Bạn là gì chứ? Hứ..haha…tôi đã tranh giành đàn ông với cậu đâu?
– Alo,Đạo Thiên cô ấy không chịu lên xe.Ừ…
Tiểu Hoa thì vừa đi lạng chạng vừa nghêu ngao như kẽ thất tình.Tử Long chạy lại vác hẳn cô lên vai rồi quăng vào xe.
– Này,Kiều An Hảo tỉnh dậy đi…nhà cô ở đâu!
……
Ánh nắng len qua cửa kính rọi vào phòng,Tiểu Hoa vẫn say sưa giấc thì chợt tỉnh.
– Mình đang ở đâu đây?
Mơ màng đi dạo quanh,cô nghe mùi hương từ dưới lầu.Dáng một người thanh niên tóc đỏ đang đứng làm bếp.
– Là anh,sao tôi lại ở đây?
– À,dậy rồi!Đi rửa mặt ăn sáng đi.Anh là Tử Long bạn và là trợ lý của Đạo Thiên.Tối qua em say quá anh không hỏi được nơi em ở nên đành đưa về đây!
(Xem ra con người ăn nói coi bộ tử tế hơn hành động theo dõi lần trước.Nhưng mà bây giờ chẳng dám tin ai)
– Alo,ừ cô ấy dậy rồi!…Kiều An Hảo tổng tài hỏi cô sao tắt máy điện thoại?
Anh cần nói chuyện với cô.
– Mất rồi!
Tiểu Hoa cột tóc ngồi vào bàn ăn ngon lành.
– Anh nấu ăn cũng được ấy chứ?
– Lần đầu tiên có con gái đến đây và được anh nấu cho ăn đấy!
– Vậy sao? Cảm ơn lòng tốt của anh.
– À An Hảo sao tay cô bị thương vậy,tối qua cô nói gặp bọn tôi là bị thương có ý gì? Điện thoại cô đâu?
– Haiz…lần đầu gặp Tổng tài và anh,giao đấu với anh,anh xô tôi còn gì? Lần thứ hai,hai người bỏ tôi như bỏ rơi đứa con,khiến tôi bị mất ví luôn cả điện thoại,còn mém chết.
– Cô bị cướp lúc đó sao?
Ưm…con bé vẫn ngồi ăn ngon lành dù có một tay.
– Tử Long Tử Long…gãy gãy hộ tôi cái đầu…kế bên…đúng rồi..
– Hai người làm trò gì vậy.
Đạo Thiên bước tới,vẻ mặt khó chịu.
– Tổng tài,sao anh đến đây?Không đi làm à? —>Vẫn gặm cái đùi gà và nói.
– Đây là nhà tôi,tối qua cô độc chiếm giường tôi…
– Nhà anh…giường anh…
Tiểu Hoa lật đật đứng dậy cuối đầu
– Xin lỗi tôi xin lỗi!
– Ăn xong ra phòng khách tôi nói chuyện một chút.
Tổng tài thẩy một phong thư lên bàn mà Tiểu Hoa đoán ngay là tiền.
– Tạm thời cô nghĩ ở nhà cho sự việc lắng xuống,tôi sẽ thu xếp ở công ty và liên lạc lại.
Tiểu Hoa nhếch miệng cười,cô đi tới cuối xuống nhặt và mở ra đếm.
– Cũng không tồi! Nhưng anh tồi! 😒
– Cô…
Anh ta đứng phắt dậy.Tiểu Hoa cầm xấp tiền và nói thẳng vào mắt anh.
– Khi tôi gặp anh,anh cũng dùng tiền để xử lý.Tôi nhận vì nó xứng đáng.Bây giờ,anh cũng dùng tiền bảo tôi im lặng…tôi không nhận vì nó không xứng đáng..
Nói rồi cô hất tung tiền bay tung toé.
– Tôi nghĩ việc.
Nói rồi cô bỏ đi,để lại trong nhà hai người đàn ông với vẻ khó xử.
(Đạo Thiên tồi,Đạo Thiên ngạo mạn,anh chết đi chết đi..)
– Đạo Thiên cậu sai rồi đấy!
– Tôi chỉ muốn giúp cô ấy trong thời gian nghĩ thôi mà!
Tử Long đưa tay ôm mặt “Trời,cậu giúp mà thảy tiền vào mặt ng ta thế? rồi kêu ngạo không cảm thông “
Tổng tài đó giờ chưa biết đối tốt hay ôn nhu với một ai.
– À,Kiều An Hảo cô ấy bị thương do tối qua chúng ta để cô ấy ở công viên.
– Khu đó của ai nắm.
Tổng tài vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
– Của bang Chu Tước,khu nhà giàu mà lại có chuyện trộm cướp.
– Alo,điều tra cho tôi vào lúc 10h đêm qua ai đã giật túi xách của một cô gái ở khuôn viên flower.Có một chiếc điện thoại Peony.
Anh đứng dậy cầm áo,Tử Long đi theo.
Chẳng ai ngờ đằng sau một người doanh nhân nổi tiếng anh lại là trùm băng đảng Hắc Đạo khét tiếng trong thế giời ngầm.Luật ngầm kẻ có tiền nhất là kẻ mạnh nhất.
Đạo Thiên đang ngồi oai vệ trên chiếc ghế của ông chủ bang Chu Tước.Hai tên được dẫn tới,chúng bị đánh tơi bời trước khi diện kiến Đạo Thiên.
– Ai là người dùng dao?
Cả hai run run,mồ hôi hoà lẫn máu đua nhau chảy trên người.
– Tổng Tài xin anh tha mạng,xin tha cho tôi.
– Lấy một bàn.
A….aaa
– Từ nay ta không muốn thấy những thành phần rác rưởi như thế này trong bang Hội.
Anh giật lấy túi của Thiên Hoa từ Chu Tước và bỏ đi.
Tổng Tài nhà ta đêm đó làm chuyện xấu.😅