Tổng Tài - Có Em Ở Đây!

Chương 23: Em làm vợ anh nhé


Đọc truyện Tổng Tài – Có Em Ở Đây! – Chương 23: Em làm vợ anh nhé

Trong căn phòng toàn là hoa mẫu đơn.Nhìn xung quanh không có ai cả.

– Ai lại mang nhiều hoa vào phòng người bệnh thế này?

Cô gọi điện thoại cho Tổng tài.

– Anh với Karen đâu? Sao phòng em nhiều hoa thế?Mau cho người dọn,bác sĩ y tá mà đến họ la đó.

– Ưm,anh đang mang đồ ăn sáng đến.

– Sao không mua cho tiện,anh chạy về nấu cho em hả?

– Ăn ngoài không tốt,anh tiện đường đưa Karen về.

Một lúc sau Tổng tài đến.Anh lau mặt cho cô.Xong giúp cô ăn.

– Em vẫn ngại với anh sao?

Cô im lặng.

– Anh rất muốn chia sẽ cùng em.Không thể thay em chịu đau đớn thì hãy để anh lo cho em có được không?

– Em không muốn làm anh bận tâm.

Tổng tài quỳ cả hai gối xuống sàn và lấy trong túi ra.

– Làm vợ anh nhé ❤ Xin lỗi em không thể cầu hôn em ở một nơi sang trọng đẹp đẽ mà anh đã ấp ủ.Nhưng anh nghĩ ngay lúc này là đúng nhất…

– Thì ra hoa này là anh bày trò à..Em không sao mà.Lúc này anh gấp gáp thế là có ý định gì?

– Để gần em hơn,nếu như anh hiện giờ không phải là gia đình người thân của em thì không đc gần em đúng không?Anh muốn tự tay mình,muốn là một phần cuộc sống của em,là gia đình của em.Làm những việc cả của phụ nữ anh cũng không bận tâm.

– Vấn đề không phải là người thân hay không? Mà là có những việc chỉ phụ nữ với nhau thì tốt hơn.Anh vì chuyện này mà muốn em làm vợ anh hả?


Karen bước vào:

– Chị lại định làm anh ấy khóc như một đứa con nít nữa hay sao?

Cô to mắt nhìn Karen.

– Lúc trước ở Paris em đã nhìn sai con ngưòi anh ấy.Nhưng bây giờ ở đây em đã thấy được Tổng tài thay đổi khác xa với trước kia thế nào.Điều này không phải dễ dàng đâu,vậy mà vì một người anh ấy yêu thương mà đã khác.Anh ấy thật sự là người đàn ông đừng để vụt mất.Chị nhìn xem anh ấy cầu hôn bằng cả hai chân đấy.

Khi yêu một người, thế giới trong mắt họ trở nên đẹp đẽ và đơn giản quá đỗi.

– Anh đã tìm bác sĩ và nghe hết bệnh tình của em.Anh muốn mỗi sáng trước khi đi làm,tự tay làm cho em bữa sáng và một tách cafe nóng ấm.Mỗi buổi tối về nhà được thấy em,cùng em ăn và cùng nhau trò chuyện thảo luận.Công việc của em dù ở đâu cũng có thể giúp anh được.Anh đi đâu cũng sẽ mang em theo.Nụ cười của em,hạnh phúc của em anh muốn anh là người tạo nên nó.Chỉ cần là việc có thể khiến cho em vui,anh đều toàn tâm toàn ý thực hiện.Và…nếu như việc kết hôn với anh là một áp lực cho em,khiến em không thoải mái thì anh không ép em nữa…

Anh đậy nắp hộp nhẫn lại.

– Anh không có kiên nhẫn à,từ bỏ dễ dàng vậy sao?

– Anh nói rồi,chỉ cần là việc khiến em vui,dù cho anh từ bỏ mà hằng đêm đều phải khóc ướt cả gối anh cũng làm…

Thiên Hoa phì cười vì người ấy bỗng dưng như một đứa trẻ.Những lời anh ấy rất chân thành khiến cô vui và cảm động lắm.Nhưng lòng cô thực không muốn quấn chân anh với một đứa như có thể tàn phế.

– Dù cuộc đời còn lắm đao gươm, nhưng chỉ cần yêu nhau chân thành là được rồi. Chúng ta chỉ cần ở cạnh bên nhau, trân trọng và thương yêu nhau với khoảng thời gian dài nhất mà cả hai có thể gắng cố,là được rồi.

Chỉ cần anh nói anh không thể tiếp tục em sẽ cho anh dừng lại.Em cũng không đòi hỏi gì ở anh phải chung thủy một mình em.Miễn là anh luôn biết đằng sau anh luôn có em.

Cô đưa bàn tay của mình ra.Tổng tài vui mừng hạnh phúc và đeo nhẫn cho cô.

– Anh yêu em,cô gái luôn vì anh Bạch Thiên Hoa.Cách đây hai hôm anh tưởng như không thể làm điều này.Anh thật sự sợ.

Anh hôn lấy tay cô nhẹ nhàng và giọt nước mắt rơi nhẹ trên tay.Có lẽ đó là giọt nước mắt hạnh phúc trong lo sợ.Anh ấy đã phải trả qua khủng hoảng ấy rất đau đớn và đáng sợ.Ấy mới khóc nhiều và dễ dàng như vậy.

– Người ta nói nước mắt đàn ông rất quý.Bởi vì họ không thể lúc nào cũng như phụ nữ mà khóc.Còn anh,chẳng quý tẹo nào.Khóc hơn cả em.

– Thế đồng ý cho anh lo em rồi chứ.Anh là chồng em nên đừng ngại ngùng với anh.

Karen vỗ tay chúc mừng.

– Chúc mừng anh Tổng tài.Đã có được người phụ nữ khó chịu nhất hành tinh này.

– Mau kêu người đưa hoa ra công viên bệnh viện cho mọi người cùng ngắm đi.Bác sĩ đến la đấy.

Kare đến lấy một vài cành trưng vào lọ cho Thiên Hoa rồi gọi người đến mang đi.Tổng tài muốn lau vết thương cho cô.Hôm nay,anh mới có thể nhìn thấy.Đau lòng lắm nhưng cố tỏ ra không vấn đề gì để Thiên Hoa còn cho anh chăm sóc.Nếu anh buồn thì cô sẽ không dám thể hiện ra nữa.Anh quá hiểu tính cô.

– Vết thương của em cũng ráo và khô rồi nè.Anh và Karen có thiết kế cho em vài bộ đồ cho em tiện vệ sinh đó.

– Trời ạ,thật không để em thử nghiệm luôn đi.Nếu thật thoải mái thì cũng kinh doanh khá đó.

Karen bật cười:

– Tổng tài anh nói chuẩn quá.Lúc hai anh em cùng làm anh ấy nói.Thiên Hoa mà sử dụng mà chấm nó thì sẽ bảo kinh doanh ngay.

– Em còn đau à..

– Ưm..chỗ đó hơi rác tí.

– Để anh nhẹ tay hơn.

Bác sĩ vào khám kiểm tra vết thương.


– Vết thương khá tốt,cũng đã lành.Lâu lâu mọi người giúp cô ấy đứng lên di chuyển vài bước.Hạn chế nhưng cũng không phải nằm một chỗ cũng không tốt.

– Tôi chờ bác sĩ nói vậy đấy.Chứ nằm thế này tôi khó chịu quá.

– Cái cô bé này ăn nói rất lạc quan,bác sĩ chỉ cần các bệnh nhân luôn lạc quan để chiến đấu thôi.

– Khi nào tôi được xuất viện?

– Vết thương lành hẳn rồi đi chụp lại xem xương liền chưa đã.

……

Thiên Hoa mặc chiếc váy anh thiết kế cho cô.

– Tổng tài…cái này sao sexy thế?

Anh cười.

– Cái này như đồ tập gym thôi mà.

– Đỡ em đúng dậy với.

Cả hai người đỡ cô.

– Từ từ nào…

– Đây chỗ này chị mở kéo ra là có thể ngồi vệ sinh dễ dàng.

– Hay nhỉ?…không ngừng sáng tạo…

Hôm nay,được đứng lên đi lại đôi bước mà cảm giác như cơ thể không nghe theo ý mình.Anh và cô đứng ở cửa sổ ngắm nhìn.

– Mai anh hỏi bác sĩ có thể đưa em ngồi xe lăn ra đó không nhé.

– Vâng…nếu đi được thì sang thăm ông trước.Tội anh hai phải vừa gánh công ty mà lo ông nửa.

– Anh kêu Tử Long qua đó thay phiên rồi.Bên đây có anh và Karen.

– Cảm ơn mọi người.

Điện thoại Đạo Thiên reo:


– Alo….ưm,được đừng làm gì hết.Để anh hỏi ý kiến chị hai thế nào?

Anh cúp máy và ôn tồn nói.

– Đàn em anh họ tìm được người hại em rồi.Và..cả người chủ mưu.

– Em biết người chủ mưu là ai.Sao phải hỏi ý kiến em?

– Vì lần đó…anh…anh vì quá đau xót em mà hành động như vậy.Để hậu quả bây giờ là em phải chịu.

– Anh về nhà em,mở két và lấy một phong bao màu vàng.Sau đó anh xem và mang đến cho cô ta.Làm một giấy ký kết.Người đâm em cho anh ta đi tù thay tội Tử Long đốt tài sản niêm phong của nhà nước thiêu hủy bằng chứng.Còn cô ta…hủy tư cách người thiết kế,ra khỏi ngành đuổi khỏi Huyền Vũ.Sau đó anh hãy cho cô ta một số tiền mở một tiệm may thời trang để sống đi.

– Cho cô ta con đường sống để hại em nữa sao?

– Cô ta cũng là người nổi tiếng,giết cô ta thì mình đi tù.Thôi thì đừng tuyệt đường người cho họ con đường sống.

Cô quay lại giường nằm.

– Cuối cùng cũng có cơ hội cứu Tử Long.

– Em có kế hoạch từ bao giờ?

– Vốn dĩ kế hoạch của em khi trở về nước không phải là thế này?Mà thôi….

Đạo Thiên cảm ơn anh.

– Sao?

– Đã tôn trọng em mà hỏi ý kiến.

Anh mĩm cười.

– Mau khỏe để anh trêu,nhẹ nhàng thế này anh thấy không thích hợp.😂


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.