Tổng Tài Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 87: Ác Chủ Bài Của Ninh Ngọc


Bạn đang đọc Tổng Tài Chạy Đâu Cho Thoát – Chương 87: Ác Chủ Bài Của Ninh Ngọc


“Con có thai rồi.”
Ninh Ngọc giọng nhẹ nhàng thông báo, ngay khi cô ta vừa dứt lời bầu không khí trở nên yên tĩnh đến mức một mảnh giấy rơi cũng có thể nghe thấy.
Sắc mặt bà Tiêu vốn đã tức giận, lúc này lại vừa xanh vừa xám.

Thêm một chút bất ngờ rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt già mua đầy son phấn kia hiện rõ sự vui mừng không tả được.
“Con nói thật?” Bà Tiêu hỏi lại, rõ ràng thái độ bà Tiêu so với vừa rồi đã hòa nhã hơn rất nhiều.

Bà ta không dám tin vào tai mình nên muốn hỏi lại một lần nữa, sợ chính mình nghe nhầm.
Ninh Ngọc không đáp lại lời bà Tiêu mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời.
“Mấy tháng rồi?” Bà Tiêu lại hỏi.
“Dạ.

Hơn ba tuần rồi ạ, vốn con muốn đợi cho bé con lớn hơn một chút…”

Ninh Ngọc thành thật đáp, trở lại như trước khi chuyện ồn ào xảy ra vẫn là mẹ chồng hiền lành cùng con dâu hiếu thảo.
Tiêu Chân yên lặng ngồi nghe đoạn đối thoại của Ninh Ngọc cùng mẹ mình, trên mặt hắn một chút cảm xúc cũng không hề có, không chút nào là dáng vẻ của một người sắp sửa được làm cha, mà là vẻ mặt đầy khó hiểu.
Riêng Ông Tiêu từ nãy giờ một chút cũng không phản ứng, lúc này vừa nghe thấy Ninh Ngọc mang thai, mới đầu ông ta cũng không quá kinh ngạc hay vui mừng, chỉ khi nghe đến số ngày của đứa nhỏ kia khuôn mặt mới toát lên sự vui vẻ hạnh phúc.
Ninh Ngọc cùng bà Tiêu trò chuyện trong lúc vô tình nhìn lướt qua ông Tiêu đang mừng ra mặt, Ninh Ngọc thoáng nhăn mày.

Chỉ một chút như thế cô ta lại là cô con dâu hiền lành ngoan ngoãn nghe bà Tiêu nói chuyện.

Ở một nơi khác mọi người cùng nhau ăn mừng chiến thắng, Cố Thanh Trì ngồi cạnh Tần Thiên Lan bất chấp sự lạnh nhạt của cô.
“Vẫn còn giận.” Cố Thanh Trì lợi dụng lúc này trong phòng bao đang ồn ào, hắn cố ý dựa sát lại gần Tần Thiên Lan, hơi thở nóng bỏng kèm mùi rượu cách Tần Thiên Lan rất gần, đến mức cô có thể cảm nhận được câu nói chưa uống đã say.
Tần Thiên Lan nhích người qua một bên cố ý cách Cố Thanh Trì một khoảng: “Cố Thanh Trì chú ý hình tượng, có gì nói chuyện được rồi không cần ngồi gần như vậy đâu.” Cô vừa nói vẻ mặt vừa lạnh lùng đầy ghét bỏ.
Tần Thiên Lan càng né tránh Có Thanh Trì càng mặt dày tiến tới bên cạnh cô.

Người ngoài nhìn vào hai người lúc này không khác gì keo dính là bao.
“Anh vốn không có hình tượng thì cần gì phải giữ, với lại không phải anh sợ ồn ào em sẽ không nghe thấy lời anh hay sao?”
Hắn nói xong còn cố ý khuyến mãi cho Tần Thiên Lan một nụ cười yêu cơ hại nước, khiến cho tim cô không khỏi loạn mất vài nhịp.
Hừ…!Tên này từ lúc nào lại giỏi thả thính như vậy chứ?
Trong lòng Tần Thiên Lan càng nghĩ càng bực bội, vừa rồi tim cô còn nhộn nhịp chỉ trong vài giây ngắn ngủi, từ đỏ mặt tim đập đổi lại thành đỏ mặt gì nóng giận.

Nếu nói con gái dễ thay đổi quả thật không sai chút nào.
“Cố Tổng, tôi nghĩ chúng ta vẫn là đừng nên nói chuyện thì vẫn tốt hơn, tránh cho người khác lại hiểu nhầm chúng ta có quan hệ bất chính.

Cái danh này Tần Thiên Lan tôi không dám nhận.”

Tần Thiên Lan nhích người qua một bên cố ý cách Cố Thanh Trì một khoảng: “Cố Thanh Trì chú ý hình tượng, có gì nói chuyện được rồi không cần ngồi gần như vậy đâu.” Cô vừa nói vẻ mặt vừa lạnh lùng đầy ghét bỏ.

“Vẫn còn giận.” Cố Thanh Trì lợi dụng lúc này trong phòng bao đang ồn ào, hắn cố ý dựa sát lại gần Tần Thiên Lan, hơi thở nóng bỏng kèm mùi rượu cách Tần Thiên Lan rất gần, đến mức cô có thể cảm nhận được câu nói chưa uống đã say.
Tần Thiên Lan càng né tránh Có Thanh Trì càng mặt dày tiến tới bên cạnh cô.

Người ngoài nhìn vào hai người lúc này không khác gì keo dính là bao.
Cố Thanh Trì mặt đen như đáy nồi trực tiếp kéo tay Tần Thiên Lan ra khỏi phòng bao, đứng bên ngoài phòng bao hắn áp cô vào trong tường không nói hai lời liền hôn.

Không đợi cho cô có thời gian phản ứng, chứ đừng nói gì đến phản kháng.
Nụ hôn Cố Thanh Trì kéo dài miên man, đến khi người trong lòng không thở nổi mới buông cô ra.

Đợi Tần Thiên Lan hít thở từng ngụm không khí mới mẻ lúc này mới tiếp tục đưa tay chặn cô vào tường.
Đến khi Tần Thiên Lan hồi thần lại sớm đã bị người ta ăn sạch.
“Cố…Cố…Cố…Cố Thanh Trì Anh…Anh…” Tần Thiên Lan vừa chỉ tay vào mặt Cố Thanh Trì vừa nói không ra lời.
“Vừa rồi em gọi tôi là gì?” Cố Thanh Trì không quan tâm cô lúc này tức giận hay không tức giận bản thân hắn mới là người tức giận đây.

Cô nhóc này thế mà dám gọi hắn là Cố Tổng.
Tần Thiên Lan bọ khí thế của Cố Thanh Trì áp đảo, hoàn toàn quên mất bản thân mình đang tức giận.

Thấp giọng lập lại từng câu: “Cố…Cố Tổng.”

Cố Thanh Trì nghe xong đột nhiên khẽ cười, nhìn cô với ánh mắt đầy xảo quyệt.
“Em là đối tác của tôi?” Hắn hỏi.
“Không phải.”
“Vậy em là nhân viên của tôi à?” Hắn lại hỏi, nụ cười trên mặt chỉ có tà hơn chứ không có bớt.
“Cũng không phải.”
“Nếu em không phải đối tác, cũng không phải nhân viên.

Tại sao lại gọi tôi là Cố Tổng? Hửm…”
Tần Thiên Lan không lời nào để nói, hóa ra chỉ một câu như thế mà khiến cho tên này thiếu chút nữa lôi cô ra ăn sạch tại đây.

Nếu lúc này không phải vẫn còn đang ở bên ngoài thì nói không chừng bản thân cô khó bảo toàn rồi hay không.
“Cố Thanh Trì…anh…” Lúc này cô bị người đàn ông trước mặt xoay mòng mòng hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp theo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.