Đọc truyện Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn – Chương 26: Nhẫn
Quần áo lại có thể vừa người đến thần kỳ, Bạch Viễn mặc vào liền đông sờ tây sờ sờ, quả thực không thể tin được, “Tổng tài, quần áo ngươi không phải là so với ta lớn hơn nhiều sao?”
Thiên Nam mặt mày hơi nhăn lại nhìn hắn,
“Đúng vậy”
Bạch Viễn chịu không nổi trêu chọc hắn, không chịu nổi ghen tuông nhỏ giọng nói thầm, “Cũng không biết này là quần áo của ai.”
Thiên Nam nhìn thấy bộ dạng Bạch Viễn nhíu mày ăn dấm chua thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Khụ… Nên đi xem Bạch Thỏ.”
Tới hang ổ Bạch Thỏ.
Bạch Thỏ cư nhiên còn nặng trĩu ngủ, ngay từ đầu đã luôn không có dấu hiệu sắp đứng dậy.
Mà Bạch Thỏ trên người có một dúm lông ngũ sắc phá lệ chói mắt —— vẹt, ghé vào trên lưng Bạch Thỏ, cũng ngủ say sưa.
Cảm giác kỳ quái loại này lại tới nữa, vì cái gì không có mất hảo cảm, vì cái gì không có!
Bạch Viễn theo bản năng liền đem ánh mắt quẳng tới Thiên Nam.
Thiên Nam vốn là mặt không chút thay đổi, thấy được ánh mắt nghi hoặc của Bạch Viễn liền cố nặn ra tươi cười cứng ngắc, “Làm sao vậy.”
Tốt xấu gì ngươi cũng đừng cười ngu ngốc vậy chứ!
Bạch Viễn khóe miệng không chịu nổi rút rút, phá lệ qua loa đáp, “Ha ha, không có gì.”
Ha ha, chắc là ngươi hiểu được đi.
Thiên Nam: “Ha ha.”
Bạch Viễn: “…”
Hai người dùng xong bữa sáng liền đến công ty.
Thiên Nam vừa bước vào cửa công ty, lật người đã khôi phục diễn cảm núi băng, quanh thân tản mát ra một cỗ hơi thở người khác chớ đến gần.
Nhưng mà xoay chuyển ánh mắt đến Bạch Viễn lại phá lệ ôn nhu, thấy Bạch Viễn da đầu run lên, đáy lòng có vạn con ngựa nhỏ oanh oanh liệt liệt chạy qua.
Này không phải tổng tài băng sơn lạnh lùng trước kia!
Hoàn toàn không phải!
======
Vào văn phòng, Bạch Viễn mới vừa ngồi xuống, một trong số các fan hâm mộ – Đông cô nương liền dáo dác chuồn mất, trượt xuống lại đây.
Bạch Viễn tiếp đón nàng ngồi xuống, uống một hớp nước hỏi,
“Tiểu Đông, làm sao vậy?”
Tiểu Đông cô nương ở một vị trí bên cạnh Bạch Viễn ngồi xuống, thần bí hề hề đưa mắt nhìn chung quanh, hạ giọng nói, “Tiểu Bạch, ngươi là nam sủng của tổng tài sao?”
Phốc…
Bạch Viễn mới vừa nuốt xuống một ngụm nước liền không hình tượng toàn bộ phun ra.
Tiểu Đông cô nương vội vàng lấy khăn tay trên bàn đưa qua.
“Ai nha, Tiểu Bạch ngươi bình tĩnh uống thôi.”
Còn không phải ngươi đầu sỏ gây nên!
Bạch Viễn âm thầm liếc mắt,
“= = Cái gì gọi là nam sủng? Ngươi cho là đây là cổ đại a?”
Tiểu Đông cô nương vừa nghe, nhất thời kinh ngạc miệng đều không khép được, “Tiểu Bạch ~! Trọng điểm không phải cái này a, trọng điểm là hai chữ tổng tài a!”
Bạch Viễn khóe mắt vừa kéo, thiếu chút nữa giơ ngón tay ra đếm xem có phải đúng là hai chữ không, nhưng là bản năng đúng lúc ngăn lại hành vi ngu xuẩn của hắn, hắn khuôn mặt cơ thể cứng lại lên ra vẻ bình tĩnh mở miệng, “Ai nói?”
Tiểu Đông cô nương vừa nghe lại bị dọa, thanh âm run rẩy cao lên mấy âm điệu, “Tiểu Bạch! Này cũng không phải trọng điểm a, trọng điểm là năm chữ nam sủng của tổng tài a!”
Chung quanh quần chúng nghe vậy nhất thời ý vị thâm trường liếc mắt hai người một cái, ngấm ngầm thở dài, nếu không phải trong tay có việc, cũng xúm vào vây xem rồi.
Bạch Viễn khóe miệng suýt nữa rút gân, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai tiểu Đông, nghiêm túc nói, “Ha ha. Tiểu Đông cô nương a, thế giới này thực rất khủng bố, ngươi tốt hơn là không cần biết rõ ràng đâu, mau trở lại chỗ ngồi chơi trò chơi thời trang đi, Tiểu Bạch ủng hộ ngươi.”
Mọi người: “…”
Tiểu Đông cô nương bởi vì nam thần đụng vào nhất thời liền đỏ mặt, toàn thân ngượng ngùng ứa ra lên màu hồng, ngoan ngoãn về tới chỗ ngồi, bật 4399 (4399.com là một trang web trò chơi ở TQ) sau đó tiểu Đông cô nương lúc này mới kịp phản ứng, quay đầu hướng về Bạch Viễn chu môi nói, “Người ta chỉ chơi DotA thôi”
Mọi người: “…”
Mỗi lần tan tầm Bạch Viễn đều về trễ hơn so với người khác.
Trong đó một nguyên nhân hắn đánh chết cũng không nguyện ý thừa nhận là về nhà sẽ bị vẹt thối khi dễ, cho nên vẫn là chờ ở văn phòng tương đối an toàn.
Chậm chạp thu thập xong đồ vật này nọ xong Bạch Viễn lúc này mới phát hiện Thiên Nam đứng ở cửa.
Thiên Nam đứng ở cửa, lưng thẳng thắn cứng cáp như trúc. Cảm nhận được ánh mắt Bạch Viễn, hắn liền xả ra tươi cười, “Chúng ta đi.”
Bạch Viễn: =口=
Để làm chi lại là loại tươi cười đẹp đến kinh thiên động địa vậy chứ!
‘Chúng ta đi’ ba chữ ở trong đầu Bạch Viễn đi dạo một vòng sau mới rót vào ý thức, hắn nghi hoặc hỏi, “Đi đâu?”
Thiên Nam đáp,
“Về nhà.”
“Về nhà? Tổng tài ngươi muốn đưa ta về nhà sao?”
Thiên Nam lành lạnh liếc mắt nhìn hắn,
“Theo ta cùng nhau quay về.”
“Vì cái gì a? Tổng tài ngươi muốn đi nhà của ta?”
Thiên Nam tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn,
“Theo ta về nhà, ngươi ngày hôm qua không phải đáp ứng cùng ta ở cùng một chỗ sao.”
Bạch Viễn trí nhớ lúc này mới chậm rãi quay vòng lên, ngày hôm qua trong phòng bếp…
Hình như hắn vừa muốn cự tuyệt đã bị hôn đến nói không ra lời…?
Hắn ho khan một tiếng,
“Ta lúc ấy cũng không nói lời nào a!”
“Không nói lời nào liền đại biểu cho cam chịu.”
“Đây là cái logic gì thế, ta…”
Nói còn chưa nói xong Thiên Nam ánh mắt rét lạnh không chút nào lưu tình bắn về phía Bạch Viễn.
Bạch Viễn bị dọa đến sửng sốt, chỉ đành chịu thỏa hiệp, “Được rồi, nhưng là ngày hôm nay ta phải về nhà, ta phải thu dọn đồ đạc a.”
Thiên Nam nhanh chóng thu hồi khí tràng lạnh như băng, thỏa mãn gật gật đầu, nắm tay hắn liền đi ra ngoài.
Bạch Viễn kinh trá, vội vàng tránh thoát,
“Tổng tài, đây là công ty a!”
Thiên Nam cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói,
“Đây là công ty của ta.”
Bạch Viễn vừa nghe, sắc mặt liền đỏ vài phần, không hề phản kháng.
May mà giờ này công ty căn bản là không có người nào, một đường tuy rằng trong lòng run sợ nhưng là bình an vô sự.
Tới garage Bạch Viễn thần kinh buộc chặt lúc này mới lỏng xuống, vội vàng lao vào xe.
Xe thẳng một đường vụt chạy, chỉ chốc lát sau liền ngừng lại.
Bạch Viễn nhìn ra cảnh tượng xa lạ ngoài cửa sổ có chút nghi hoặc, nơi này không phải là nhà mình a?
“Đi ra.”
Bạch Viễn nghe tiếng ngẩng đầu, trong tầm mắt nam nhân đưa lưng về phía mặt trời khoác lên một tầng ánh sáng, âu phục màu đen lạnh như băng bị nhuộm thành màu đỏ ấm áp.
Bạch Viễn hai mắt nhất thời có chút lơ mơ, luống cuống tay chân xuống xe.
Trước mắt là một nhà hàng được trang hoàng tinh xảo.
Bạch Viễn ngẩn người,
“Tại sao tới này?”
Thiên Nam cũng không trả lời, ôn nhu nắm tay hắn, đi vào trong.
Lập tức tiêu sái tới quầy nhẫn, Thiên Nam ngồi ở ghế VIP, chỉ vào một đôi nhẫn trong tủ kính hỏi Bạch Viễn, “Ngươi xem này.”
Bạch Viễn thất tiêu hai mắt nhìn về phía đôi nhẫn, đồng tử nhất thời kịch liệt co rụt lại.
Đó là hai chiếc nhẫn ngọc, so với những chiếc nhẫn khác trong tủ phá lệ thanh nhã chói lọi, đường vân ngắn gọn, hình thức đơn giản, lại khiến người ta phải chú ý.
“Thật đẹp” Bạch Viễn thấp giọng nói.
Thiên Nam đối với tiểu thư bán hàng chỉ chỉ đôi nhẫn kia,
“Này.”
Thiên Nam cầm lấy nhẫn liền đeo vào ngón áp út của Bạch Viễn, Bạch Viễn ngón tay run lên, không thể tin nhìn hắn.
“Này…?”
Thiên Nam khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ra nồng đậm dịu dàng, đeo xong cho hắn lại lấy chiếc còn lại đeo vào tay mình, ngón tay xoa ngón tay của hắn, “Vốn muốn đặt làm, nhưng là tháng sau phải trở về Thiên gia cho nên đã không kịp, ngươi bỏ qua cho ta.”
Bạch Viễn nhìn nhẫn trên ngón tay hai người phá lệ xứng đôi, khóe mắt có chút cay cay, “Đặt làm? Quay về Thiên gia?”
Thiên Nam dịu dàng cười,
“Ân, mang ngươi trở về gặp ông nội của ta.”
Bạch Viễn giương mắt nhìn nam nhân tuấn lãng trước mắt này, cái mũi chua xót lên.
Chưa từng có nghĩ tới, có thể cùng hắn bên nhau, cũng chưa từng có nghĩ tới, có thể cùng hắn mang một đôi nhẫn.
Thiên Nam sờ sờ đầu của hắn, lấy ra thẻ tín dụng đưa cho tiểu thư bán hàng nói, “Thanh toán đi”
Tiểu thư bán hàng đang ngu ngơ nhìn hai người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng cầm thẻ đi tính tiền.
Ôi chao lại là gay… Nhưng là, hai người cùng một chỗ thật sự rất đẹp đôi…
Thẳng đến khi trở lại trong xe Bạch Viễn ánh mắt đều gắt gao dính lấy Thiên Nam chưa rời đi nửa phần, Thiên Nam khởi động xe, khóe môi cong cong, “Nhìn đủ chưa?”
“Chưa” Bạch Viễn nhỏ giọng đáp.
Thiên Nam tâm tình phá lệ vui mừng,
“Vậy sau này từ từ xem.”
Bạch Viễn ngoan ngoãn ân một tiếng, đột nhiên hỏi,
“Ngươi vết thương trên môi là có chuyện gì xảy ra?”
Thiên Nam quay sang, tựa tiếu phi tiếu,
“Bị cún cắn”
Bạch Viễn lên tiếng kinh hô, “Bạch Thỏ!?”
Thiên Nam: “…”