Đọc truyện Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu – Chương 70: Hồ “ước nguyện”
Ăn xong xuôi, tôi chủ động đi đến quầy tính tiền, không cần anh nhìn đến.
– Tiểu thư, 800 tệ.
– Cảm ơn. Bà nhận tiền, anh lại chậm chạp ngồi yên đó nhìn, tôi lại phải kéo tay anh. Lên xe, anh vẫn không nói gì mà cứ nhìn cảnh hai bên đường. Tôi cũng hiểu ý liền chạy thật chậm lại.
– Đưa anh về chung cư Kim Cương nhỉ? Anh lắc đầu, nhìn anh buồn bã đáy lòng liền quặn lên. Nghĩ đến những nơi có thể đến. A…. Có rồi công viên Bắc Đẩu, đây là một nơi phồn thịnh, được tụ tập vào ban đêm, có nhiều gian hàng tụ tập lại mà buôn bán, nghe nói còn có hồ “ước nguyện”. Bên trong nó có một vỏ sò lớn chứa một đồng tử, nhưng thẩy tiền rất ít khi trúng, nếu trúng thì nói lên lời ước nguyện của bản thân. Rất nổi tiếng và linh thiêng. Chốc lát đã đến nơi, công viên Bắc Đẩu to lớn hiện ra, người qua người lại tấp nập. Giữa màn đêm Bắc Kinh, tôi kéo anh đến hồ ước nguyện. Lúc đầu, cứ tưởng nó sẽ nhỏ nhưng thực ra rất lớn. Có thể đứng dàn trên thành 20 người mới chật cứng. Nhìn vỏ sò nhỏ nhíu trên thác, nước lại ầm ầm ập xuống, hỏi sao rất ít người ném trúng. Tôi móc trong ví hai xu 10 tệ, bỏ vào tay anh một xu. Anh nhíu mày làm theo tôi. Tôi đứng gần lại, ưỡn người vào trong, vươn dài tay ra ném vào. “Bũm….” Đã trúng chính xác vào vỏ sò tôi vui vẻ chấp tay lên đầu mà cầu nguyện “Thần ca, chúc anh luôn luôn bình an”, đây là thứ tôi luôn ao ước, trong đầu liền ám ảnh câu nói “22 năm qua, yêu cô ấy tôi không hối hận” lòng như muốn vỡ nát ra vì đau đớn.
– Mau…. Tôi lau nước mắt và thấy anh ngẩn ra lay mạnh anh, anh nhuếch miệng thong thả, đứng rất xa nhưng vươn tai liền vào vỏ sò một cách nhẹ nhàng. Tôi trợn mắt không tin được.
– Cầu nguyện đi.
– Cô tin những chuyện này sao? Ngu ngốc.
– Tôi ngu ngốc cũng được nhưng anh làm theo đúng nghi thức đi. Anh không chịu được tôi cằn nhằn liền chắp tay lên mà nguyện. Tôi hồi hộp muốn biết điều anh cầu nhưng lại không có can đảm hỏi. Gương mặt tuấn lãng, dưới ánh trăng ngẩn mặt thực đẹp đẽ vô cùng khiến tôi thất thần mà nhìn đến mê mẫn. Anh từ từ mở mắt, con ngươi hổ phách sáng lên trông thật mê người. Anh bị cái nhìn của tôi mà xoay mặt chú ý, tôi bị phát hiện nên ửng đỏ mặt.
– Ngồi đây đi, tôi mua nước cho anh. Anh cũng không cự tuyệt mà ngồi đó, trong đầu anh bây giờ là một mớ bồng bông hỗn loạn. Anh cảm giác rất quen thuộc khi ở gần tôi, anh cũng không hiểu rõ thế nào? Tôi mua cho bản thân một trà sữa socola bản thân yêu thích và trà gừng nóng. Quay trở lại, anh nhìn đăm chiêu phía xa, khi tôi lại gần anh vẫn không nhìn.
– Chủ tịch, của anh. Trà gừng nóng bốc hơi thơm mát, anh cầm lấy hớp một ngụm dễ chịu. Anh nhìn trên tay tôi cầm ly trà sữa socola liền hoảng hốt trong mắt.
– Cô thích socola? Tôi cười cười mà xua tay.
– Không có, đây chỉ là tuỳ tiện chọn. Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, cùng nhìn những cặp đôi cũng đến đây cầu nguyện.
– Nhìn họ thực hạng phúc. Nắm tay nhau, sóng vai mà ném xu vào vỏ sò, không trúng thì lại ném tiếp, nhiều lần như vậy. Cùng nói cười vui vẻ, thấy vậy tôi không kìm lòng mà thốt lên.
– À… ban nãy anh cầu nguyện điều gì? Có thể nói tôi nghe một chút được không?
– Tôi không cầu gì cả. Tôi quyệt môi thầm mắng anh nhỏ mọn, sao lại không cầu gì, chẳng qua là anh không muốn nói cho tôi biết thôi. “Thẩm nhi, chúc em một đời bình an” đó là thứ anh cầu nguyện, nhưng anh lại không thể nói nên lời được đành làm cho tôi thất vọng.
___________________________
*Vạch phân chia*
Hôm nay tôi xin nghỉ ở nhà vì Đằng Đằng than phiền “Hôm nay Đằng Đằng được nghỉ ở nhà, mẹ không đưa Đằng Đằng đi chơi, mẹ chỉ biết đi làm thôi” Giọng nói của Đằng Đằng như trầm hơn lúc trước rất nhiều không còn trong trẻo nữa, dù gì cũng học lớp 1.
– Đằng Đằng với mẹ đi ăn kem sau đó mua sắm được không?
– Được, mẹ đi mau lên. Tôi nhìn thấy thằng bé nhảy cẩng vì vui sướng nên cũng vui theo. Trên người một váy trắng dài đến chân, tóc buộc cao cùng một chiếc kính mát to che gần nữa gương mặt để lộ đôi môi anh đào đỏ mọng đẹp mắt.
– Mẹ, con dẫn Đằng Đằng ra ngoài nga! Đằng Đằng mau chào ông bà ngoại. Tôi xoay người bế Đằng Đằng lên người.
– Đằng Đằng chào ông bà ngoại, mẹ đi mau lên.
– Thằng bé này, từ từ đã. Mẹ tôi nhìn thấy Đằng Đằng vui vẻ trượt khỏi người tôi, chạy nhanh ra xe mà ngồi lên khiến bà cười không ngớt. Cha tôi cũng hào hứng mà hát hò. Tôi thong thả bước chân lên chiếc Ford GTX1 mui trần bóng loáng và đẹp mắt. Quay bánh lái mà nhè nhẹ di chuyển ra khỏi sân lớn của Ti gia. Đằng Đằng thích thú, đứng dậy mà hò hét làm náo loạn cả khu lên khiến ai cũng dòm ngó.