Đọc truyện Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu – Chương 7: Sao lại như vậy?
– Cậu ổn chứ? Tớ đang thấy vui vẻ thay cậu, biết bao nhiêu người đứng đấy và họ chứng kiến cậu được ôm trong lòng Dận Dịch nha.
– Tớ hiện tại không rảnh để quan tâm đến chuyện đó đâu.
Tôi đang rất bức bối trong người, cảm giác áp bức.
Vò đầu, bức tóc suy nghĩ đến mệt lã người. Tôi không hiểu anh quay lưng đi như vậy là đại biểu cho cái gì?
“Ting..ting”
– À… Tớ quên mất, chắc cậu đang vui đến nỗi, não không hoạt động nữa a!
Tôi vừa đọc vừa kết hợp gửi một khuôn mặt bóc khói giận dữ.
Trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ, có phải anh ghét tôi hay không? Hay tôi đã làm gì vô ý mà thất lễ với anh? Thật bức chết tôi mà. Tôi không biết từ lúc nào đã vào trang nhắn Weibo của anh, căng thẳng đến mồ hôi đầy tay.
– Dận học trưởng.
– Anh có đó không?
– Chuyện hồi sáng, thật thất lễ rồi.
– Xin lỗi anh nhiều, học trưởng!!
Ngoài thất vọng, buồn bã thì không còn gì nữa, từ đầu tới cuối, vẫn không có một câu trả lời thoả đáng, nhìn vào lịch sử tin nhắn, hoàn toàn là do tôi “tự biên tự diễn” cả.
Buồn bã và thấy vọng xen lẫn nhau. Tôi vội chui rúc bản thân vào trong chăn. “Gâuzzz…”
Tiểu Bun đang cọ cọ cái đầu trên chiếc chăn của tôi. Tôi biết là nó biết tôi đang buồn nên tâm sự tôi.
– Chỉ có Tiểu Bun là hiểu chị nhất. Đây là thưởng cho Bun.
Tôi đổ thức ăn ra bát của tiểu Bun rồi ngồi ngắm cái miệng nhỏ nhắn đang kịch liệt hoạt động kia để xử lý đám hoa quả khô kia một cách ngon lành, nhiều lúc cũng suy nghĩ ngon lắm ư? Cũng có lúc cầm lên ngửi định nhấm một miếng nhỏ nhưng mùi lại khó ngửi nên chẳng dám, quả là tôi sáng suốt.
___________________________
*Vạch phân chia*
Từ trường học trở về, anh đã cảm thấy khó chịu.
Xe vừa chạy vào sân Dận gia, liền có người hầu ra chào đón. Chú Nguỵ nhanh chóng mở cửa xe.
Anh lạnh nhạt đi vào nhà. Cô người hầu mới được duyệt vào làm buổi đầu tiên này, sợ hãi vì ánh mắt lạnh như tản băng của thiếu gia không đụng được trước mặt, một nhan vật hào món như vậy, không phải là người mà cô muốn nhìn là nhìn, tới bây giờ cô mới ngộ ra câu “không rét mà run”.
Thân ảnh cao ngạo từ từ biến mất, cô mới lật đật chạy nhanh vào.
Theo như quản gia Chu đã dặn, các cô phải luôn chuẩn bị ly cà phê ấm và một ít đường cho thiếu gia khi người đi học trở về.
Ở Dận gia, luôn luôn phải “đi nhẹ nói khẽ”, không được làm việc riêng trong giờ làm và lúc nào cũng có việc cần làm cả. Lúc mới bước chân vào đây, cô cũng bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy, tráng lệ của nó. Đội ngũ giúp việc trong Dận gia gần cả chục người, ai cũng tất bật luôn tay. “Cốc…cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.
– Dịch thiếu gia. Tôi đưa cà phê cho cậu.
– Vào.
Anh vừa nghe giọng là biết dì Chu rồi. Bà vừa là quản gia và vừa là vú nuôi anh từ nhỏ.
– Cậu đang buồn phiền chuyện gì?
Bà đặt cà phê trên bàn và vừa cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
– Không có.
Anh nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, trong đầu thoáng chút suy tư và hớp một ngụm cà phê. Nuốt xuống yết hầu, khó hiểu vì bình thường anh đều uống như vậy, nhưng hôm nay lại có chút nuốt không thông.
– Cậu đừng giấu bà già này chứ. Tôi theo Dận gia gần 35 năm, trước lúc cậu chưa tồn tại cho đến khi nằm trong bụng Tẩu phu nhân cho đến bây giờ, một tay tôi tiếp xúc với cậu thì sao tôi không nhận ra tâm trạng của cậu. Thôi tôi còn có việc, cậu không muốn nói thì tôi đi làm nốt vậy, chào cậu.
Bà đẩy nhẹ cửa rồi cẩn thẩn bước ra ngoài.
Giọng nói của bà vẫn còn văng vẳng bên tai anh, anh đây là đang buồn phiền sao? Không thể nào.
“Tích…tích”.
Trên màn hình nổi lên rất nhiều tin nhắn của Thẩm Thẩm gửi anh.
Anh không buồn không trả lời nên trực tiếp ném điện thoại sang một bên, ném tâm ý của tôi sang một bên không thương tiếc. Nhưng tâm trạng của anh cũng chẳng khá hơn tôi là mấy.
Anh nhíu mày thật chặt mà nhìn như muốn bóp nát tôi ra nếu như tôi ở trước mặt đây.
___________________________
Chờ mãi vẫn chưa thấy anh trả lời, thậm chí, tôi còn nghĩ là anh không thèm liếc đến chứ nói chi trả lời tôi.
– Lâm Mẫn này.
– Tớ này.
– Tớ phải làm sao để xin lỗi Dận Dịch đây? Tớ nghĩ tớ đã làm gì đó cho anh ấy không vui.
– Này, đại ngốc. Nghĩ kĩ, chuyện này cậu hoàn toàn không làm gì có lỗi cả.
– Nhưng mà.
– Không nhưng với nhị gì hết. Đã không có thì không có, cậu không cần phải suy nghĩ cho nặng đầu.
Chuyện này rối như tơ vò, phải tôi hiểu anh xoay lưng, anh nghĩ gì thì tốt biết mấy đúng không? Bóng lưng của anh lúc đó, nó khiến tôi rất bất an.
Liệu lúc đó, anh có đang tức giận?