Đọc truyện Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu – Chương 40: Tôi nhớ em đến phát điên (H)
Đang mơ màng bỗng cơ thể bị một lực đạo mạnh giữ chặt, hương lài nhẹ lại xông lên mũi làm tôi tỉnh táo hơn, sao anh lại ở đây? Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, gương mặt tuấn dật của anh càng thêm hoàn mỹ, anh xông đến phủ môi nhưng lại là rất dịu dàng mà nhấn nhá. Tôi cũng đê mê mà câu cổ anh, vụng về đáp trả, hai thân thể ép thật chặt vào nhau. Tôi cảm thấy trong người nóng lên, cổ họng khô khốc. Tay anh đi thẳng xuống hoa huy*t ẩm ướt xoa dọc, tôi giật nhẹ cơ thể đầy đặn, theo bản năng liền đẩy nhẹ anh ra xa nhưng anh lại càng ôm chặt hơn. Cúi đầu ngậm đỉnh hồng đang cương cứng lên mà liếm mút.
– Aaa….. Tiếng rên khe khẽ vang lên, yêu kiều trong màn đêm. Anh một thân đem cự vật đang kêu gào mà đâm vào, nhẹ nhàng chuyển động để tôi thích nghi được, nhưng sau đó lại mãnh liệt mà ra vào, quá thoã mãn, tôi kêu lên càng to.
– Thần….từ từ…. Anh đây là quá nhanh đi, muốn chọc thủng tôi luôn sao? Tôi cào nhẹ lên bả vai anh, từng vệt đỏ hiện lên. Anh không cảm thấy đau mà càng hưng phấn. Tôi mím chặt môi cảm nhận từng đợt. Cự vật của anh dường như không biết cái gì là mệt mỏi? Lúc nào cũng đâm thật sâu và mạnh bạo.
– Thần…quá….sâu.. Cả cự vật nằm gọn trong hoa huy*t, tôi hoảng sợ cảm nhận rõ ràng cự vật đang chuyển động bên dưới, bên trong tử cung. Quá sâu rồi đi.
– Thần…..aaaa… Giọng nói của bản thân quá mức dâm đãng mà kêu lênnđể giải tỏa sự thỏa mãn, nhưng lúc này lại không còn tâm tư để quan tâm chính mình thành ra dạng gì? Anh hừ lạnh, bắn dòng tinh nóng hổi vào thật sâu, kiểu này không chừng tôi sẽ mang con của anh mất? Lúc nào anh cũng phun tận bên trong, mầm móng này chắc chắn đang nảy nở mà hình thành, không dám nghĩ nữa, mệt mỏi thiếp đi. Anh cư nhiên lại chưa giải tỏa hết, lại ra vào. Thân hình anh, da mật óng bóng loáng mê người. Trên trán lấm tấm mồ hôi càng thêm quyến rũ.
– Thần…dừng…lại đi….aaaaa…
– Tôi nhớ em…đến phát điên rồi. Tiếc là tôi lại nghe không rõ mà bỏ qua, vẫn dùng hết sức chống đỡ bản thân đang kiệt sức dần. Căn phòng ngập tràn hương vị hoang ái nồng nặc, nhưng tôi lại thấy rất dễ chịu, không hề ghét bỏ. Nơi giao hợp giữa hai người, tinh đặc sệt rơi đầy trên ga đệm, sóng sánh đẹp mắt. Tôi không biết được anh đã vào bao nhiêu lần rồi, chỉ biết bản thân đang được bế vào toilet. Đôi mắt nặng trịch nhắn chặt và hạ thân đau nhức, buốt lạnh vô cùng. Nước nóng tưới lên cơ thể trần trụi làm tôi thoải mái vô cùng. Anh ôm tôi vào bồn nước ngâm mình, bàn tay lại một lần nữa đưa vào hoa huy*t sưng tấy mà vệ sinh sạch một lượt. Tôi vô lực dựa vào vai anh, từ từ mở hai mắt nhìn sâu vào con ngươi hổ phách kia.
– Tại sao anh lại ở đây? Giọng tôi nhẹ như gió.
– Nhớ…thân thể cô. Tôi cười lạnh, chỉ nhớ thân thể thôi sao? Anh cũng quá thực thà đi. Anh thực sự rất muốn nói, tôi nhớ em nên tôi muốn gặp em, nhưng lại không thể khiến bản thân nói ra. Có chút không nỡ mà buông lời tuyệt tình như vậy. Tôi thấy anh nhìn ra cửa sổ suy tư, tôi liền dời mắt xuống lồng ngực săn chắc của anh, cho đến bây giờ mới kịp nhìn kỹ, có chi chít sẹo mờ mờ, nếu bình thường nhìn xa sẽ không thấy được. Tôi chua xót không thôi, rất muốn vuốt ve mà hỏi anh, còn đau không? Nhưng lại không có can đảm mà đến gần thế giới của anh. Cho dù, nguy hiểm thế nào tôi cũng không để bản thân bị thương, tôi rất sợ đau. Nhìn anh nơi nào cũng có sẹo mờ như vậy lại thấy nhói nhói cơ thể. Nước nóng như vậy, tỏa hơi ấm áp nhưng tôi lại thấy lạnh lẽo xông thẳng vào lục phũ ngũ tạng, không khỏi run rẩy người. Anh đến nơi xa xôi này là chỉ vì thân thể này thôi sao? Từ nãy đến giờ, tôi lo chìm vào suy nghĩ của mình mà không để ý đến, anh đã thu tất cả vào mắt, nhìn chằm chằm tôi, anh thấy rõ sự đau khổ và bi thương trong mắt tôi. Anh và tôi đang ở rất gần nhau, thậm chí là triền miên, hai cơ thể dính chặt không rời nhưng là khoảng cách trong lòng hai người lại rất xa xôi nghìn trùng vạn dặm. Tôi xoay người, một mực đem nước để rửa thân thể cho anh. Anh có chút hoảng hốt mà lùi ra xa nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại bàn tay mềm mại của tôi lướt trên da thịt của anh, cảm thấy vừa chua xót vừa thương cảm. Khi rửa đến cự vật oai hùng bên dưới, tôi có chút cứng người muốn rút tay về, tốt nhất anh nên tự rửa đi, mặt ửng đỏ. Nhưng anh lại đưa tay tôi chạm đến cự vật, như có dòng điện trên đầu ngón tay nên tôi giật tay về nhưng lại lén nhìn anh đang thất vọng nên tôi mạnh mẽ hơn, rửa sạch sẽ cự vật một lần nữa, cự vật thâm tím lại cương cứng lần nữa. Anh không chịu được khi nhìn thấy tôi như vậy, gương mặt non mềm ửng đỏ mê người, cơ thể đầy đặn như đang mời mọc khéo anh. Anh liền đẩy hai tay tôi chống vào tường, tôi chưa kịp phản kháng, cự vật lại xâm nhập vào hoa huy*t một lần nữa, lần này lại khó chịu khó tưởng, rất rát.
– Thần….đau…. đau….
– Sẽ nhanh hết đau, ngoan.. Anh gầm gừ như dã thú mà chuyển động nhanh, nước nóng lại cứ phát vào mặt. Anh lại lần nữa thỏa mãn mà phun tinh vào sâu bên trong. Tôi thực sự không thể chống đỡ nữa, liền nhũn chân mà ngã xuống tại chỗ, anh lại tắm sơ cho tôi một lần nữa rồi bế tôi ra ngoài. Thân tôi được bọc kỹ trong áo tắm bông mềm. Anh cho tôi ngồi trước bàn trang điểm, cầm khăn lau tóc tôi thật nhẹ và cẩn thận như sợ tóc tôi sẽ kêu đau đến nơi, nhìn mặt anh phản chiếu trong gương, anh mím môi mỏng, tập trung làm tôi không nhịn được mà cười nhẹ, đây là đã cố gắng nhịn nhưng lại không thể. Anh phát hiện, nhìn tôi khó hiểu. Tôi mệt quá rồi, chỉ muốn đi ngủ thôi. Liền nhảy xuống ghế, mặc kệ anh, leo lên giường nhưng vừa đặt thân xuống liền bị trở lại ghế ngồi.
– Ngủ tóc ướt sẽ rất đau đầu. Anh cầm máy sấy, sấy tóc cho tôi. Giọng nói trầm lắng của anh làm mắt tôi ướt át, phủ một tầng sương mù. Trong lòng cảm thấy ấm áp cực kỳ, cảm giác này chưa bao giờ được trải qua. Tôi bất giác xoay người, ôm anh thật chặt.
– Làm sao? Con ngươi hổ phách bây giờ chỉ còn lại dịu đang và cưng chiều. Tôi lắc đầu, khoé mắt đỏ ửng, trực trào nước mắt. Anh cười nhẹ vươn tai lau đi.
– Thẩm Thẩm ngoan, sẽ không khóc đâu, đúng không? Câu này, như sét đánh ngang đầu, câu này cũng đã rất lâu rồi chưa nghe qua. Tôi càng xúc động mà ôm anh vào lòng. Anh lại ôm tôi nằm lên giường, hai thân thể không một mảnh vải, dính chặt vào nhau để tạo hơi ấm. Tôi chui rúc vào lòng anh
– Anh cười đi. Tự dưng tôi lên tiếng, anh không kịp phản ứng nên cứng đờ tại chỗ. Tôi nghịch ngợm vươn tai kéo hai mép môi anh tạo thành một vòng cung rộng. Quá đẹp.
– Cười đẹp như vậy mà lại không bao giờ cười. Tôi chu môi, hờn dỗi.
– Sẽ cười. Anh cười tươi, làm tôi thất thần mà nhìn, nhưng lại có chút không quen mắt.
– Chúng ta cứ triền…miên liên tục như vậy, lại không dùng biện pháp phòng tránh, lỡ em có… bảo bối thì sao? Hai lão gia ở nhà mà biết được thì… Tôi ngại ngùng không dám nói to vì sợ anh giận dữ.
– Thời kì an toàn nên không sao, đừng lo. Ý anh tính nói là anh sẽ cưới tôi, thực ra anh không biết thời kì an toàn nào cả nhưng lại không thể nói. Tôi thoáng có chút vui, có chút buồn nhưng không hiểu vì sao? Nhắm mắt mệt mỏi mà thiếp dần.