Đọc truyện Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu – Chương 16: Anh cũng biết đàn? (2)
Trên môi Dận Dịch anh, nở nụ cười tự tin, nhanh chóng biến mình thành chủ toạ mà bắt đầu buổi lễ. Thân ảnh tỏa sáng lên tiếng đánh tan không khí trầm mặc.
– Xin chào, các vị quan khách. Dận thị rất vui vì các vị có mặt đầy đủ trong buổi tiệc ngày hôm nay. Mục đích chính là giới thiệu về dự án vòm núi hình sao. Hiện trên tay các vị, đã có sẵn một bảng kế hoạch và chi tiết nên tôi sẽ không nói thêm. Để bắt đầu buổi lễ, Dận thị chúng tôi có chuẩn bị một tiết mục, mong các vị sẽ vừa mắt.
Tiếng nói ấm áp, nhẹ nhàng vang lên êm tai.
Chốc lát, trên sân khấu xuất hiện một chiếc piano đen bóng tinh tế kết hợp với ghế bọc nhung được điêu khắc tinh xảo. Anh từ từ lại gần, chạm vào bề mặt ghế rồi ngồi xuống.
Xung quanh, bắt đầu nhốn nháo, các vị tiểu thư cũng đứng ngồi không yên. Tôi nhìn họ rồi cười nhạt, “chậc…chậc”.
Đây là hàng cực phẩm ta để mắt trước nha! Các cô không có cửa.
Tôi cũng gắt gao nhìn lên không chớp mắt, chờ đợi. Những ngón tay thon dài lướt trên các phím đàn một cách điêu luyện và phóng khoáng.
Các hợp âm vang lên, tạo nên một bản giao hưởng hoàn mỹ có hồn, cả buổi tiệc như có sức sống hơn. Miệng tôi cũng tự động lẩm nhẩm theo giai điệu.
Ánh đèn duy nhất chiếu thẳng vào Dận Dịch anh, nhìn cứ như một thiên sứ ôn nhu như ngọc, con ngươi đen lấp lánh nhắm chặt lại, như có như không cũng đang tự thưởng thức. Sực nhớ ra, tôi liền lấy điện thoại, quay lại một đoạn và chụp ảnh lại để về gửi cho Lâm Mẫn xem, thật tội nếu cô ấy không thấy được cảnh này, tôi mang danh bạn thân nên sẽ không ích kỷ nga!
Bỗng tự dưng cảm thấy lạnh lạnh sống lưng, nổi cả da gà. Tôi có cảm giác, có một cặp mắt lãnh lẽo, thâm độc đang dò xét bản thân.
Tôi lau mồ hôi lạnh rồi quan sát xung quanh nhưng là lại tối đen như mực, bụng bắt đầu khó chịu, nó không phải cơn đau bình thường, đau khủng khiếp, nhói buốt. Trán tôi càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn, hít thở càng ngày càng không thông.
Tôi lê thân mệt mỏi, đi kiếm nơi khoáng đãng ngồi. Tôi phát hiện, ở phía sau buổi tiệc, có một ban công khuất, rất thoáng gió và sáng sủa.
Tôi ôm bụng thật chặt, đau đớn, khó chịu ngồi xuống chiếc xích đu thêu hoa xinh xắn. Cảnh đêm Bắc Kinh rất đẹp và lung linh, xa xa có rất nhiều các toà cao ốc sừng sững vĩ đại, nhưng hiện tại lại không có tâm trạng ngắm cảnh, thả hồn. Các cơ mặt đều bấu chặt vào nhau.
Tôi co rúm người, nhắn mắt lại dựa vào xích đu để cơn đau dịu xuống nhưng quả thật nó rất mạnh mẽ. Mệt mỏi, xương cốt như muốn tan rã. Khuôn mặt trắng bệch, các ngón tay nắm chặt tay xích đu.
Từ đợt gió nhẹ thổi qua càng khiến sự khó chịu tăng lên. Tôi rên rỉ thật nhỏ như sợ sẽ đã động tới người khác.
Tiếng giày vang lên thật khoan thai, từ từ tiến đến gần rồi chợt dừng lại. Tôi nén cơn đau, mở mắt ra, mắt liền thấy một đôi giầy da đen được lau chùi một cách kỹ lưỡng.
Đồ đắt tiền a!
Cùng với đôi chân săn chắc, cao thẳng tắp. Nhíu mày, ngước lên khiến tôi hơi ngỡ ngàng nhưng cơn đau lại nổi lên, tôi cắn răng nắm bụng thật chặt nhìn người đàn ông băng lãnh trước mặt, Bạch Kình Thần.
Tôi cắn chặt môi, nở nụ cười miễn cưởng, thu lại tư thế vô ý lúc nãy.
– Chào, Bạch tiên sinh.
Tôi cố gắng làm cho bản thân nói một cách lưu loát, nhưng giọng lại yếu ớt không khỏi thấy có vấn đề.
Tôi hít thở sâu.
Bạch Kình Thần anh, vừa nghe từ tiên sinh phát ra thì không khỏi nhíu mày nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường. Tôi thấy anh ngoắc tay với phục vụ, liền cầm trên tay một ly nước ấm.
– Cho cô.
Tôi nhìn chằm chằm ly nước ấm, vươn tai nhẹ nhàng lấy và uống một ngụm. Nuốt xuống nước ấm, quả thật dễ chịu hơn hẳn, cơn đau dịu xuống, tôi có thể chịu đựng được mức này.
Từ nãy đến giờ vẫn không dám nhìn khuôn mặt không cảm xúc kia, vừa tính mở miệng cảm ơn và mời hắn ngồi thì hắn quay lưng đi một nước.
Tôi chớp chớp mắt, tức giận tột độ, hắn cứ như vậy mà đi sao? Tên ôn thần này, tôi sẽ đè chết anh.
Hừ… Nhanh hạ hoả rồi quay lại buổi tiệc vì tôi sợ cha mẹ sẽ tìm kiếm.
– Thẩm Thẩm, đi đâu vậy hã? Biến mất không nói tiếng nào.
Bà trách mắng.
– Ha ha, đi vệ sinh một chút đó mà.
– Chào ông, Điển Tự.
Tiếng nói hùng hồn rất có lực. Ông nhanh chóng đứng lên, hai người cụng ly rồi uống xả giao.
– Chào. Ti gia thực vinh hạnh khi được Dận gia tiếp đón.
– Ông khách sáo quá. Phải là Dận gia vinh hạnh chứ.
– Đây là bảo bối của Ti gia sao? Thực xinh đẹp.
Ông Dận đưa mắt sang tôi, rồi cười hiền hậu. Mặc dù, khuôn mặt đã có nếp nhăn nhưng các nét vẫn rất tuấn tú và phong độ của độ tuổi trung niên, chẳng trách Dận Dịch lại Tuấn dật như vậy, thì ra là được di chuyền từ người cha này.
– Ông khen ngợi quá rồi, chẳng qua hơi thuận mắt.
– Đây là con trai của tôi, Dận Dịch.
Tôi cười rạng rỡ với anh. Cứ tưởng sẽ không được gặp anh.
– Chào, Dận tiên sinh.
Tôi suy nghĩ vẫn là Dận tiên sinh sẽ hợp hơn Dận học trưởng. Tôi thấy anh không hề có một phản ứng nào.
– Chào, Ti tiểu thư.
Anh bình thường cũng nói xa cách nên dần quen tai nên tôi thấy cũng không chút sai.
– Cừ Duyệt đâu? Vẫn không ở yên một chỗ?
Ông Ti khó hiểu nhìn một lượt rồi lên tiếng.
– Haizzz… Thằng tiểu tử thối này, vẫn thích du ngoạn thế giới hơn là chiến đấu trên thương trường, tôi thật hết cách, chỉ còn trông chờ vào Dận Dịch.
Thì ra anh còn có một người anh trai, nhưng tôi không thấy anh nhắc đến bao giờ nên cứ tưởng anh là đại thiếu gia. Thật tò mò dáng vẻ của đại thiếu gia Dận gia, càng mong không giống như dáng vẻ của anh tôi, Ti Triền Lãm.
Một tên phong lưu đào hoa, luôn luôn tạo thị phi, trên báo luôn xuất hiện hình ảnh đi với mỹ nhân mà còn tuyên bố độc thân hoàng kim gì đó. Lấy khuôn mặt đẹp đẽ đi lừa người. Trên người lúc nào cũng tạp hương của phụ nữ. Ăn chơi trác táng, nhưng trên thương trường lại mưu sâu kế hiểm, tài giỏi, thì cũng vớt vác đi. Nhắc mới nhớ, hôm nay lại dám không có mặt ở tiệc của Dận gia, tên này luôn thoắt ẩn thoắt hiện, những lần gặp chắc đếm trên đầu ngón tay.
Chắc lại mê muội mỹ nhân lầu xanh nào rồi!!!
– Hình như tôi cũng không thấy Triền Lãm? – Ông Dận tiếp lời.
– Bận đi công tác ở Pháp dài hạn, thật thất lễ quá.
Cha tôi nhanh chóng giải thích, chẳng lẽ tôi nghĩ sai sao?
– Tốt, tốt. Có cầu tiến.
– Đã không còn sớm, cáo từ. Chú Quách đã đợi sẵn trước cửa. Chúng tôi lịch sự chào rồi lên xe rời đi.