Đọc truyện Tổng Tài Câu Dẫn Vợ Yêu – Chương 13: “Tuần lễ xanh” đáng nhớ (4)
Bên trong Ánh Sáng viện, rất lớn.
Mọi ngóc ngách đều sạch sẽ vô cùng. Mặt nền nhà bóng loáng, tôi có thể nhìn thấy phản chiếu của bản thân. Màu sắc phủ lên tường, toàn bộ đều tươi sáng, đúng như cái tên của nó, có thể có ý nghĩa khác là sẽ mang đến tương lai mới, cuộc sống mới, giúp những đứa trẻ ở đây tìm thấy ánh sáng khi đang rơi trong.
Nước mắt như muốn trực trào ra bất cứ lúc nào, chúng quá tội nghiệp. Sinh ra, bị tật nguyền, bệnh đau, hư một bên mắt, hoặc lành lặn nhưng bị cha mẹ bỏ rơi và rất nhiều trường hợp khác.
– Chào tất cả mọi người, chào mừng đến với Ánh Sáng viện, chúng tôi rất hoan nghênh.
Người đang nói là bà Lệ Chính, chủ của viện này.
Tóc bà đã hoa râm theo thời gian, nụ cười hiền hậu khiến mọi người ấm lòng. Là người bà của tất cả những đứa trẻ đáng thương ở đây. Còn các cô giáo chăm sóc thì được gọi là mẹ. Họ như một gia đình, không khí ấm cúng tràn ngập.
Nhìn ai cũng tất bật, đút thức ăn cho bọn trẻ.
Tôi nắm chặt góc áo của Dận Dịch anh, giật giật.
Anh xoay sang khó hiểu nhìn tôi.
– Em… Có thể giúp không?
Anh suy nghĩ chốc lát rồi lại gần cô Thiển bàn luận gì đó. Tôi thấy hai người đồng loạt gật đầu, cười tươi. Tất cả chúng tôi bắt tay vào việc đút thức ăn cho chúng ăn.
Tôi hớn hở, lấy một chén cháo dinh dưỡng, đỏ vị tôm, nhìn xung quanh, có một bé gái xinh xắn, ngồi thui thủi trong một góc, không hoà đồng như các bé khác. Tôi lại gần.
– Cô có thể đút cháu ăn không?
Đứa bé như giật mình nhưng sau đó lại mím môi chúm chím nhỏ rồi miễn cưỡng gật đầu, đôi mắt long lanh, làn da mịn màng trắng nõn hoa lệ lệ nhìn như một búp bê sứ.
– Tiểu bạch thỏ, há miệng nào.
Cô bé cũng phối hợp há miệng to ra, nhấp một ngụm cháo, nhưng đứa bé vẫn chưa cười với tôi, cũng chưa lại gần hơn, vẫn còn đề phòng.
– Tiểu Điềm Điềm, cô đút, con nhớ ăn ngoan.
Bà Lệ nhắc nhở cô bé.
Thì ra cô bé tên Điềm Điềm. Tên rất đáng yêu y hệt cô bé. Rất ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ăn, không chút ồn ào, càng làm cho tôi yêu thích. Nếu cô bé lanh lợi thêm tý nữa, thì chắc là rất thu hút người khác.
Nhưng đứa trẻ hoàn hảo như vậy, ai lại nỡ bỏ chứ. Tôi bắt đầu mơ đến tương lai, không biết đứa con của tôi sẽ trông như thế nào, sẽ dễ thương hoa lệ lệ như cô bé trước mặt chứ.
Hay là một bé trai, ngũ quan tinh xảo, bị bẫm, nghĩ đến đây tôi liền tìm kiếm thân ảnh Dận Dịch.
Anh đang chăm chúng chơi đồ hàng. Tôi liền chắc chắn anh sẽ là người chồng, người bố hoàn hảo. Đôi khi anh cười nhẹ một cái, như khiến nền cảnh thêm hài hoà. Mãi nhìn mà lại quên đút Điềm Điềm ăn, cô bé lay nhẹ tôi, tôi chợt nhớ ra nên tiếp tục.
– Cô đang đỏ mặt, cô nóng sao?
Giọng trẻ con non nớt vang lên, đôi mắt chớp chớp, cô bé với tay nho nhỏ đụng lên gò má tôi.
– Không có, Điềm Điềm mau ăn cho mau lớn nhé.
– Chú ấy thực xinh đẹp nga!
Con bé chu môi, liếc mắt tinh xảo, nhìn ngắm Dận Dịch đằng xa. Liền nhanh như chớp, chạy qua, nhào vào lòng anh, tôi cũng nhanh chóng đuổi theo.
– Điềm Điềm, còn chưa hết cháo.
Tôi cau có nhìn cô bé nằm trong lòng anh. Không lẽ tôi lại ghen với một cô bé? Thật không có khí phách.
– Chú thật ấm và thơm, Điềm Điềm thích chú.
Cái đầu nhỏ của con bé cọ cọ vào lòng anh. Anh cười ma mị, thu hút từ nhỏ đến lớn đều kiềm không nổi.
– Điềm Điềm, thực giống em, đều là con mèo thích cọ đầu vào người khác.
– Chú là của Điềm Điềm.
Con bé ôm chặt anh thỏa mãn, rồi nhìn tôi như kẻ thù không đội trời chung, tôi càng nhíu mày nhìn chằm chằm, cắn môi.
Anh chỉ biết lắc đầu cười.
– Điềm Điềm, thích chơi đồ hàng không? Anh cho bé đứng lên, nhưng cô bé lại càng ôm chặt anh, dính như sam.
– Điềm Điềm chỉ muốn ôm chú thôi.
Con bé nói những điều thân mật nhưng lại chẳng ngượng miệng, đúng là tôi suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là một cô bé lên năm, làm sao biết ý nghĩa của những từ bản thân mình đang nói.
Nên tôi quyết định không chấp nhất nữa. Hương thơm từ phòng bếp ra, làm bụng tôi kêu lên, đã thành công ảnh hưởng đến tôi.
– Các em, chúng ta nghỉ tay dùng cơm trưa.
Tôi vui vẻ, mong chờ nhất là câu này nên liền ngồi vào bàn ăn sẵn, nhìn những món ăn đạm bạc trên bàn mà nuốt nước bọt ừng ực và con mắt sáng rỡ, Điềm Điềm cũng buông anh ra.
– Chú đi ăn trưa. Anh đứng dậy, hài lòng xoa đầu cô bé.
– Điềm Điềm thật ngoan, chú cũng rất thích Điềm Điềm.
Dận Dịch anh, đi đến ngồi cạnh bên tôi.
– Đói lắm không?
– Đói.
Tôi gật đầu nhưng ánh mắt vẫn không ở chỗ anh. Tôi nhớ tới bình giữ nhiệt dì Hạ đưa nên chạy lại túi rồi lấy để lên bàn.
Tôi rót ra hai ly, một ly để trước mặt, một ly cho anh. Anh khó hiểu nhìn cái ly nước đục đục tôi đưa.
– Uống đi, là nước canh hầm dì Hạ làm.
Nghe vậy, anh cũng cầm lên uống một ngụm, nong nóng rất ngon. Anh cảm thấy ấm bụng hơn.
Cô Thiển dùng đũa xong, chúng tôi mới cầm đũa bắt đầu ăn. Tôi miệt mài, ngốn nghiến ăn có lẽ vì quá đói, nhưng anh lại từ tốn, dù ngồi ăn ở đâu, cũng toát lên sự sang trọng.
– Em không chết vì no, cũng chết vì nghẹn.
– Không sợ, chết mà được no bụng cũng là được.
Tôi liếc anh, miệng vẫn không ngừng hoạt động đâu nha!!!