Bạn đang đọc Tổng Tài Cầu Bao Nuôi – Chương 62: Con Mèo Từ Đâu Thế Hung Dữ Đến Như Vậy
Cậu thanh niên trắng nõn lái xe điện, đội mũ bảo hiểm, đi qua bên cạnh chiếc xe với vẻ mặt gấp gáp.
Úc Đình Xuyên ngồi ở bên trong, nghiêng đầu về phía gương chiếu hậu, vẻ mặt không hề thay đổi mà nhìn chăm chú vào xe điện dần dần đi xa, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó ở ký túc xá sinh viên, còn có hình ảnh cậu thanh niên này đùa giỡn với Tống Khuynh Thành ở cửa hàng tiện lợi.
Vô lăng vốn đang đánh về phía bên trái, tay của anh lại hơi thay đổi, xe không quay đầu mà chạy về phía làn đường bên ngoài.
……!
Thẩm Triệt khóa xe lại, chạy hai ba bước lên tầng.
Cậu gõ cửa, khoảng năm phút sau, Tống Khuynh Thành mới đi ra mở cửa.
Tống Khuynh Thành vẫn còn mặc váy ngủ và áo khoác, sắc mặt rất kém.
Thẩm Triệt nhìn bộ dạng ỉu xìu của cô, vội vàng lắc mình vào phòng, liên tục lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua còn ổn, sao hôm nay đã phát sốt rồi?”
Cậu nói xong bèn vươn tay sờ trán Tống Khuynh Thành, cảm thấy tay dính nước lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, cậu chú ý tới vết hôn ở cổ và xương quai xanh của Tống Khuynh Thành, trong lòng liền có dự cảm không tốt.
Tống Khuynh Thành mở miệng: “Cậu chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Có thể bởi vì quá suy yếu nên ngay cả giọng cũng có vẻ nhỏ đi.
Thẩm Triệt nhìn cô đi đường hơi lảo đảo, mắt thoáng nhìn thấy thùng rác ở góc tường, ở trong đó có một cục khăn giấy lớn, còn có bαo ƈαo sυ đã qua sử dụng, bao gồm cả tủ đầu giường cũng bày hộp Okamoto.
Cậu cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không biết trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì chứ.
Cậu lập tức đỏ mắt, kéo cánh tay Tống Khuynh Thành hỏi: “Tên khốn kiếp nào làm hả?”
Tống Khuynh Thành nhìn vẻ mặt tức giận của cậu liền biết cậu đã hiểu lầm, mỉm cười nói: “Không ai ép buộc tôi, tôi tự nguyện.”
Tự nguyện …!
Thẩm Triệt lập tức phản ứng lại, nói ra suy đoán của mình: “Chị và Úc Đình Xuyên ở cùng nhau à?”
Tống Khuynh Thành không phủ nhận.
“Chị điên rồi!” Thẩm Triệt không khỏi cất cao giọng.
“Tôi chỉ làm những gì tôi luôn muốn làm.”
“Nếu chị thực sự muốn thì sẽ không phải là dáng vẻ quỷ quái như bây giờ!”
Tống Khuynh Thành mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chắc hẳn cậu đã nhìn ra, tôi không còn bao nhiêu sức để cãi nhau với cậu.”
Thẩm Triệt không tiếp tục nói gì nữa, cho dù trong lòng vẫn bực bội.
Sau khi Tống Khuynh Thành thay quần áo xong, cậu liền chở cô đến bệnh viện gần đó bằng xe điện nhỏ.
Tống Khuynh Thành đăng ký khám phụ khoa.
Trong lúc chờ đợi, cô ngồi trong một đám người bệnh nhân chờ khám bệnh, so với người khác che che giấu giấu thì vẻ mặt của cô quá mức thản nhiên.
Đến lượt cô, bác sĩ kiểm tra và cuối cùng được chẩn đoán là vùng dưới bị nhiễm trùng.
Khi Tống Khuynh Thành cầm phiếu khám bệnh, nữ bác sĩ đã gần năm mươi tuổi nói: “Trở về nói bạn trai của cháu, cho dù có trẻ trung mạnh mẽ đến đâu thì có một số chuyện cũng phải biết tiết chế, tránh cho cơ thể bị thương.”
…..Trẻ trung mạnh mẽ.
Tống Khuynh Thành nghĩ đến tuổi tác của Úc Đình Xuyên, hình như không liên quan đến bốn chữ này, nhưng mà nghĩ như vậy, trái lại cảm thấy khá vui, nhìn vào ánh mắt của bác sĩ, cô gật đầu: “Cháu nhất định sẽ nói lại với anh ấy.”
Thẩm Triệt mua bữa sáng trở lại, Tống Khuynh Thành đã ở trong phòng truyền dịch.
“Bác sĩ nói sao?” Thẩm Triệt hỏi.
Tống Khuynh Thành mở túi đồ ăn ra, đầu cũng không ngẩng lên: “Loại chuyện này không tiện nói cho cậu biết.”
Thẩm Triệt nhìn cô: “Vậy kế tiếp chị dự định làm thế nào?”
“Cái gì mà ‘dự định làm thế nào’?”
“Úc Đình Xuyên.” Thẩm Triệt nói ba chữ.
Động tác cầm lấy bánh bao chiên của Tống Khuynh Thành dừng lại, rồi cô thản nhiên trả lời: “Tình một đêm, 419 thôi mà, cũng không thể bày ra dáng vẻ không nén nổi tình cảm mà bắt anh ta chịu trách nhiệm cho nửa đời sau của tôi.” Cô nói xong bèn đưa bánh bao chiên tới: “Ăn hay không?”
Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô, Thẩm Triệt hận rèn sắt không thành thép, quay đầu sang một bên.
……!
Cùng lúc đó, tại vườn số 8 đường Vân Khê.
Cố Chính Thâm quen cửa quen nẻo đẩy cửa hàng rào ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chú chó chăn cừu trắng đen đang ngậm bóng chạy như điên trên bãi cỏ trước biệt thự, tài xế ông Triệu thì đứng ở bên cạnh cầm ống nước rửa xe.
Ông Triệu trước kia là lính cần vụ(*) của ông cụ Úc, sau đó vì trong nhà nên chuyển nghề, vừa khéo đụng phải ông cụ Úc lui về tuyến hai, sau đó ông cụ Úc vào trung tâm dưỡng lão, thì lại phân công ông tới đây lái xe cho cháu trai mình.
勤务兵 – Lính cần vụ: Lính phục vụ trong quân đội cũ
Nếu như tính ra, Úc Đình Xuyên có thể gọi ông Triệu một tiếng chú.
Cố Chính Thâm chào hỏi ông Triệu, tầm mắt nhìn về phía biệt thự: “Tổng giám đốc Úc đang ngủ ở trên tầng à?”
Anh ta vừa mới đi qua Hằng Viễn, biết được hôm nay Úc Đình Xuyên nghỉ.
“Bơi ở phía sau đấy.” Ông Triệu nói xong, dừng một chút: “Khoảng tám giờ sáng nay mới trở về.
Cố Chính Thâm gật đầu, đi thẳng đến bể bơi phía sau biệt thự.
——–
Nước ao trong suốt thấy đáy, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nổi lên tầng tầng lớp lớp sáng chói mắt.
Cố Chính Thâm nhìn thấy khăn tắm trên ghế, kéo ghế ngồi dưới ô che nắng, cầm lấy một lon bia trong thùng nước đá bên cạnh, móc kéo đồ khui lon ra, ngửa đầu uống vài ngụm giải khát, vừa mới đặt bia lên bàn, Úc Đình Xuyên ở bên kia cũng đã đi lên từ trong bể bơi.
Úc Đình Xuyên chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen, người cao chân dài, thân trên rắn chắc, mỗi một khối cơ bắp đều toát ra mùi nam tính khiến người ta say mê, hoàn toàn không cần sầu não về thân hình như những người trung niên, anh tiện tay lấy một cái khăn tắm lau tóc ướt, hỏi Cố Chính Thâm: “Tới lúc nào vậy?”
“Vừa mới đến.” Cố Chính Thâm đáp.
Trong lúc nói chuyện, anh ta tinh mắt phát hiện bên eo gầy gò của Úc Đình Xuyên có mấy vết đỏ.
Giống như bị móng tay của một người phụ nữ cào.
Cố Chính Thâm vắt chéo chân hỏi: “Tối qua cậu không về ngủ à?”
Úc Đình Xuyên không trả lời thẳng mà chỉ ngồi xuống bên ghế nằm, nhìn túi tài liệu trên bàn Cố Chính Thâm mang đến.
Hai người bàn xong công việc, Cố Chính Thâm lại vòng trở về đề tài trước, bàn tay như có như không chỉ vào eo Úc Đình Xuyên: “Vết thương này của cậu cũng không nhẹ, cậu tìm con mèo này từ đâu thế, hung dữ đến như vậy?”
Giữa những người đàn ông, đặc biệt vào lúc riêng tư, phần lớn những cuộc trò chuyện đều không kiêng kỵ.
Úc Đình Xuyên hất cằm về phía cánh cửa lớn bên kia, ra lệnh đuổi khách: “Không phải vội vàng ký hợp đồng sao, còn không đi đi?”.