Bạn đang đọc Tổng Tài Cầu Bao Nuôi – Chương 31: Chỗ Này Không Phải Chỗ Em Nên Đến
Bởi vì không đề phòng, hai vật trước người Tống Khuynh Thành vững vàng đụng vào lồng ngực người đàn ông.
Đợi đến khi cơ thể đứng vững, trong tiếng tim đập nhanh, cô ngửi thấy mùi nước cạo râu nhàn nhạt trên người đàn ông.
Khi nhận ra đây là ai, cô không vội vã rời khỏi vòng tay của đối phương.
Cơn gió thổi tới từ bãi cỏ xa xa mang theo một mùi bùn tanh nhàn nhạt, Tống Khuynh Thành không có tâm trạng cảm nhận cơn gió mát lạnh này, cô buông hai tay vốn đang nắm chặt, trong lòng bàn tay là một mảnh vải mềm mại có chút nhăn nheo của áo POLO.
Tay cô nhân cơ hội hướng về phía trước, cô giả vờ không để ý mà nhẹ nhàng ôm lấy eo Úc Đình Xuyên.
Thanh niên đứng trên bậc thang sửng sốt, vừa rồi anh ta chỉ đẩy người trong lúc nóng giận, lúc này tỉnh táo trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Anh ta thấy Tống Khuynh Thành được một người đàn ông xa lạ ôm lấy, khi tiếp xúc với ánh mắt hơi lạnh lùng của người đàn ông cũng không dám làm bậy lần nữa,liền xoay người rời đi với vẻ mặt xám xịt.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi qua đi…
“Em có thể đứng vững không?” Giọng nói thành thục của Úc Đình Xuyên truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Mí mắt Tống Khuynh Thành chợt lóe lên: “Gót chân có chút đau.
”
Sau đó, bàn tay của cô đặt trên eo của người đàn ông cũng bị kéo ra.
Anh cũng làm động tác này một cách lơ đãng.
Úc Đình Xuyên cúi đầu nhìn xuống chân cô, chỉ để lại một câu “chờ”, rồi lên bậc thang đi vào câu lạc bộ lần nữa.
Cô thu lại ánh mắt từ bóng lưng cao ngất của anh, Tống Khuynh Thành rũ mí mắt nhìn hai chân mình, giày da thật còn mới tinh, còn cọ sát với chân mà cô lại không mang tất, trải qua lần vừa rồi, mặc dù không bị trẹo chân nhưng gót chân cũng bị rách da tạo thành những vết máu nhạt.
Vài phút trôi qua, dường như cô cảm nhận được gì đó nên đột nhiên quay đầu nhìn về phía bậc thang.
Úc Đình Xuyên bước ra từ bên trong với điếu thuốc kẹp giữa ngón tay.
Tay kia mang theo đôi giày vải bạt.
Tống Khuynh Thành cứ như vậy mà nhìn anh càng lúc càng tới gần.
“Thử xem, có vừa chân không.
” Úc Đình Xuyên ngồi xổm một gối xuống bên chân cô.
Gần như cùng lúc đó ——
Tống Khuynh Thành cũng ngồi xổm xuống, đặt mông ngồi trên bậc thềm, một đôi chân dài hoa trắng nõn co lại, bởi vì quần denim quá ngắn, khi cô ở tư thế này, da thịt trắng nõn bóng loáng ở gốc đùi, không hề che lại mà để lộ ra dưới mí mắt người kia.
Khi cô cúi người cởi giày, cổ áo áo chiffon theo đó lắc lư xuống, cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.
Úc Đình Xuyên quay đầu, sau đó đứng lên.
Anh chỉ xoay người lại với vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục hút thuốc một cách thản nhiên.
! !
Giày vải bạt rất vừa chân.
Tống Khuynh Thành thắt dây giày đứng lên, dẫm hai chân tại chỗ, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười với bóng lưng của người đàn ông: “Giày rất thoải mái, cuối cùng cũng không cần làm người què cả buổi chiều rồi.
”
Úc Đình Xuyên nghe xong liền quay đầu lại, đối diện với lúm đồng tiền của cô, con ngươi màu đen nhìn phía tay trái của cô.
Vết thương do chó chăn cừu cắn đã đóng vảy.
Tay kẹp điếu thuốc của anh buông xuống bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng dập đầu điếu thuốc, sau đó mở miệng nói: “Úc Tinh ở nhà một mình à?”
Khói trắng bay lả tả trong không khí…
Có một sự thành thục khó tả lẫn trong giọng nói trầm thấp của anh.
Tống Khuynh Thành cảm thấy anh không phải đơn giản muốn hỏi thăm cháu gái mình, mà giống như mượn chuyện này để nối sang câu chuyện khác, nhưng cô vẫn nhếch khóe môi nhìn gương mặt thâm trầm của anh, trả lời: “Úc Tinh đến nhà ông ngoại cô ấy.
” Cô nói xong thì dừng lại một chút, giống như vừa mới tình cờ gặp nên hỏi: “Anh Úc chơi bóng ở đây sao?”
Úc Đình Xuyên ngước mắt nhìn cô, mí mắt xuất hiện nếp gấp thật sâu, ánh mắt kín đáo giống như đang nhìn xem có phải cô thật sự không biết anh ở chỗ này hay không, nhưng mà đôi mắt nhìn thẳng của cô trong sáng khiến anh không nắm bắt được chút sơ hở nào.
Một lát sau, anh gật đầu và hỏi: “Đi với ai tới?”
“! ” Nụ cười của Tống Khuynh Thành nhạt đi.
Cô không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Đôi mắt đẹp của Úc Đình Xuyên lại nhìn về phía cô, một lúc lâu sau, anh dẫm tàn thuốc dập tắt bên cạnh giày rồi nói: “Chỗ này không phải là chỗ em nên tới.
”
Anh nói xong liền xoay người định đi.
Không ngờ giọng nói nhẹ nhàng của Tống Khuynh Thành lại truyền đến từ phía sau: “Nhưng chỗ này có thể tạm thời giải quyết hoàn cảnh khốn khó mà tôi phải đối mặt, hơn nữa có rất nhiều lúc rất nhiều chuyện, chưa bao giờ là vấn đề của chuyện có nên làm hay không.
”
Cô nói xong thì không nhìn Úc Đình Xuyên nữa, mang giày vải đi thẳng về phía sân golf.
Thân hình gầy gò của cô trông vô cùng mỏng manh dưới ánh mặt trời.
Nhưng lưng cô lại rất thẳng, mặc dù gót chân vẫn còn đau đớn, cũng không để lộ ra bước chân khập khiễng.
! !
Úc Đình Xuyên vừa trở lại khu nghỉ ngơi, Cố Chính Thâm lập tức nói với anh: “Vừa rồi Lưu Đức Thuận kia tới, còn bảo Hầu Dũng Văn đi cùng, xem ra ông ta để mắt tới mấy hạng mục mà Cường Thịnh sẽ khởi động vào nửa năm sau.
”
Úc Đình Xuyên lại châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa ngón tay thon dài, nhưng không hút, ánh mắt nhìn về phía khu nghỉ ngơi B.
Cố Chính Thâm chú ý tới ánh mắt của anh, còn tưởng anh đang nhìn Lưu Đức Thuận, liền nhớ tới chuyện vừa rồi biết được, hiếm khi có hứng thú nhiều chuyện mà nói hết ra giống như đổ đậu: “Con gái nuôi nhà họ Lục kia, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ sẽ gả cho Lưu Đức Thuận, hình như nhà họ Lục này cũng đồng ý, vừa rồi tôi hỏi qua, Lưu Đức Thuận năm nay đã năm mươi bảy.
”
Anh ta giống như là nghĩ đến cái gì đó, khẽ cười một tiếng: “Cũng xứng, một người mê tiền một người mê sắc.
”
Trong lúc nói chuyện, mắt Cố Chính Thâm lại liếc về phía khu nghỉ ngơi bên kia, vừa vặn nhìn thấy Tống Khuynh Thành một tay che mặt trời trước trán, tỏ vẻ yếu đuối làm cho đàn ông mê hoặc.
Úc Đình Xuyên khẽ xoay điếu thuốc trong tay, dập đầu vào gạt tàn bên cạnh, sau đó gọi phục vụ, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, ném vào mâm rỗng, lại chỉ sang bàn của Lưu Đức Thuận: “Đưa đến bàn bên kia”
Người phục vụ nhận ra Úc Đình Xuyên, ông chủ của Hằng Viễn, lập tức bưng mâm thuốc lá lên.
“Anh thật sự coi trọng công ty thang máy của ông ta sao?” Cố Chính thâm kinh ngạc.
Úc Đình Xuyên không trả lời, anh chỉ rủ mí mắt xuống giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
.