Đọc truyện TỔNG TÀI CAO LÃNH CŨNG BIẾT YÊU – Chương 43Tổng Tài Cao Lãnh Biết Yêu – Thật Đức Hạnh! 1
Nhưng Tuyết Lạc lại không vui nổi. “Vậy, anh muốn đổi lại thành ý của tôi như thế nào?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt. Bởi cô biết Hàng Lãng sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy. Nói cách khác là, hắn luôn không muốn thấy cô được sống tốt! Mỗi ngày đều coi việc chọc ghẹo người chị dâu này làm thú vui!
“Gần đây tâm tình của tôi không tốt lắm, không có hứng thú ăn uống. Cho nên, tôi muốn dùng thành ý của mình đổi lấy một bữa cơm với Lâm tiểu thư đây.” Phong Hàng Lãng đưa mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng bừng của Tuyết Lạc, hết sức tự đắc.
Vòng vo một hồi, cuối cùng là muốn cô ăn với hắn một bữa cơm? Phải biết là mua hết chỗ đồ dùng kia với cái giá gấp mười lần hoàn toàn không phải con số nhỏ. Tuyết Lạc không ủng hộ kiểu quyên góp không lý trí này cho lắm. Phải biết, ba ngày trước, người đàn ông này cũng đã cho cô một trăm nghìn để quyên góp rồi.
Thật ra, trên một số phương diện, Tuyết Lạc đã bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Hàng Lãng. Chẳng những phải chăm sóc người anh trai Phong Lập Hân đã xả thân cứu mình, mà còn phải đấu trí, đối phó với Phong Nhất Minh, lại phải điều hành công ty đa quốc gia của mình. Hắn mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm, có thể nói là vô cùng mệt mỏi. Tiền của hắn, kiếm được cũng không dễ dàng. Mọi người chỉ thấy hắn rất hưởng thụ mà thôi.
“Mua với giá gấp mười lần, tính ra cũng phải hơn trăm nghìn…” Tuyết Lạc có thiện ý muốn nhắc nhở, cô có chút không đành lòng. “Gấp đôi thôi là cũng có thể thể hiện thành ý của anh rồi.”
Ý của Tuyết Lạc là: lượng sức mà quyên góp, như vậy mới càng có ý nghĩa.
“Làm sao, muốn thay tôi tiết kiệm tiền à?” Hàng Lãng nở nụ cười nhàn nhạt. “Thật đức hạnh!”
Tuyết Lạc bị cái kiểu bạ đâu nói đấy của người này làm cho thẹn đỏ cả mặt, nhất thời không biết đối đáp ra sao. Hắn đúng là một kẻ lắm tiền ngu ngốc, khiến cô thật sự chẳng muốn dây vào.
“Thật xin lỗi tiên sinh, chúng tôi làm tình nguyện, không đi mời cơm.”
Nhưng đúng lúc này, đội trưởng An Nham ở bên cạnh lên tiếng, đồng thời kéo Tuyết Lạc ra sau lưng mình. Hơn nữa còn là kéo tay. Hành động này rơi vào mắt Hàng Lãng, thật sự vô cùng khó coi.
“Buông cô ấy ra!” Hàng Lãng rống to, khiến ai nấy giật cả mình.
Nhưng đội trưởng An Nham vẫn nắm chặt tay Tuyết Lạc. “Tuyết Lạc, em mau lên xe. Anh đối phó với hắn.”
Cảm thấy Hàng Lãng không có ý tốt, An Nham muốn để Tuyết Lạc lên xe của đội tình nguyện trước.
Hàng Lãng lập tức bước từ trong chiếc Ferrari ra, quăng một đấm thẳng vào mặt An Nham,
Thời điểm Phong Hàng Lãng mở cửa xe, Tuyết Lạc đã thấy sát khí ngùn ngụt trong mắt hắn, cô vội vàng xông tới giữ lấy eo hắn, cộng thêm sự ngăn cản của các tình nguyện viên khác, mới kịp thời ngăn hai người xảy ra đánh nhau.
“Anh, đừng đánh nữa, em với anh ta… Em có quen anh ta! Anh ta là… bạn!” Tuyết Lạc sợ Hàng Lãng không thể đánh lại nhiều người như vậy, đồng thời cũng lo hắn sẽ thua thiệt, liền vội vàng giải thích với An Nham rằng cô và hắn có quen biết.
Nhưng lại không giới thiệu hắn là em chồng của mình, chỉ dùng từ “bạn” đầy mập mờ để diễn tả.
“A, Tuyết Lạc, anh đẹp trai này không phải bạn trai mới của cậu chứ? Phương Diệc Ngôn thì sao? Cậu bỏ anh ta rồi à?”
Viên Đóa Đóa lập tức đem bạn trong miệng Tuyết Lạc hiểu thành bạn trai. Hơn nữa còn để lộ ra một tin tức hết sức quan trọng: Lâm Tuyết Lạc có bạn trai, tên là Phương Diệc Ngôn.
Trong mắt Phong Hàng Lãng càng đỏ lên, lộ rõ vẻ phẫn nộ cuồng bạo. Hắn nắm tay Tuyết Lạc nhưng lại dùng lực, cơ hồ như muốn bóp nát bàn tay cô.
“Hàng Lãng, anh nắm tay tôi đau quá.” Tuyết Lạc bị đau liền thân một tiếng.
Phong Hàng Lãng lúc này mới nhìn cô, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, tuy giảm bớt lực nhưng không hề buông tay.
Đột nhiên, Viên Đóa Đóa nảy ra một ý. “Bạn trai Tuyết Lạc, có câu nói thế này: không đánh nhau thì không quen biết! Nếu không, chúng tôi cùng nhau đi ăn với anh một bữa đi. Bất quá anh phải mời rồi, vì chúng tôi không có tiền.”
Tuyết Lạc thật sự kinh ngạc với lời đề nghị của Viên Đóa Đóa. Kinh ngạc hơn nữa chính là, Phong Hàng Lãng lại lịch sự đáp ứng yêu cầu của cô.
Vốn là Hàng Lãng muốn mời bọn họ tới nhà hàng năm sao. Nhưng nếu bữa ăn quá xa xỉ sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh làm tình nguyện của trại mồ côi, vậy là, một đám người cứ thế nườm nượp tiến vào quán cơm giá rẻ ngay bên cạnh quảng trường.