Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 24: Tin Tưởng Anh Nhất


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 24: Tin Tưởng Anh Nhất


Vừa thấy anh xuất hiện, sự ấm ức trong người Hạ Nhược Hy bỗng chốc trào ngược ra, lập tức đứng dậy nhào vào lòng Mặc Đình Phong khóc oà lên.

Cô là vậy đấy, dường như trên cả thế giới này chỉ tin tưởng duy nhất một người đàn ông này, dẫu chẳng biết là vì sao anh mang đến cho cô sự an toàn và an tâm cực cao đến vậy.

Mặc Đình Phong để mặc cô gái ôm mình mà khóc, đứng im cho cô trút đi nỗi buồn, một lúc sau khi thấy cô đã an ổn hơn thì dắt tay cô ra ngoài nơi tối tăm chật hẹp này.

Bên ngoài, người của anh hiên ngang đứng hai hàng dài bảo vệ.

Người của cục cảnh sát chạy đến ngăn chặn anh đưa cô đi.

Vị cảnh sát trưởng ban nãy lấy lời khai cho Hạ Nhược Hy lên tiếng ngăn cản:
“Mặc đại thiếu gia, anh không thể tùy tiện đưa người đi được, đây là cục cảnh sát, cho dù anh có là nhân vật lớn cỡ nào cũng không thể tùy tiện thế này!”
Trình Huyên tiến lên phía trước, đứng đối diện vị cảnh sát kia, lên tiếng:
“Phu nhân của chúng tôi vô tội, hà cớ chi mà phải bị các người nhốt vào tù?”
Vị cảnh sát nhếch mày đối kháng:
“Vậy cậu có bằng chứng chứng minh Hạ Nhược Hy vô tội không?”
Trình Huyên lấy ra một cái USB, tiến về phía máy tính để trên bàn của cảnh sát, thẳng tay gắn vào.

“Đây là camera đã khôi phục lại khi bị phá hỏng toàn bộ trong Mặc gia.

Trong đoạn clip chứng minh rất rõ Mặc phu nhân bị kẻ khác hãm hại, mời anh xem!”
Camera lúc ấy thật sự bị đập nát hoàn toàn, nếu có thể khôi phục lại thì phải mất một khoảng thời gian khá lâu, nhưng chuyện đối với Trình Huyên thì dễ dàng hơn nhiều.

Cậu ta rất chuyên về lĩnh vực này nên có thể khôi phục được camera trong chớp nhoáng.


Cảnh sát mở đoạn camera, tua nhanh đến lúc xảy ra sự việc.

Vì từng bị phá hủy nên hình ảnh bị nhoè đi khá nhiều.

Thấy một bóng người trùm kín mít mặt mũi lẻn vào phòng gia pháp của Mặc gia.

Lúc này bóng dáng một cô gái lờ mờ xuất hiện, với trang phục và dáng vóc thì có thể nhận định chính xác là Hạ Nhược Hy.

Á Hiên cả người máu me chạy vọt ra ngoài, Hạ Nhược Hy phát hoảng lùi về sau toang chạy thì người áo đen trong phòng nhanh như chớp đánh vào gáy cô khiến cô ngất xỉu, sau đó lôi cô đi.

Xem đến đây thì đã rõ mọi việc.

Người ra tay chính là kẻ áo đen này.

Nhưng hắn làm mọi thứ thật sự quá thận trọng, một chút dấu vết để lại hiện trường cũng không có, thật sự không có chứng cớ nào để điều tra ra kẻ ẩn danh tàn độc này.

Không muốn lôi thôi nhiều với cảnh sát, Mặc Đình Phong trước tiên dắt Hạ Nhược Hy đi mất, để mọi chuyện lại cho Trình Huyên giải quyết.

Trên xe cô cũng như cũ dính lấy anh như sam.

Không còn khóc nữa mà sắc mặt còn đo đỏ làm người ta không khỏi xót xa.

Cô gái nhỏ này từ bé đến lớn chịu không biết bao nhiêu đả kích rồi, cô thật sự không thích ứng được nữa.

Mặc Đình Phong vòng tay khẽ xoa bả vai cô như một lời an ủi, tuy anh không thốt ra được lời nào nhưng đã khiến Hạ Nhược Hy càng yên tâm ngủ thiếp đi trên vai anh.


Chiếc xe rời khỏi đồn cảnh sát, chạy một mạch đến Mặc gia.

Anh chính tay bế cô hiên ngang đi vào Mặc gia với biết bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người trong nhà, Hà Vân Phi liền đi nhanh đến chặn đường anh, cao giọng nói:
“Sao lại đưa nó về nhà? Nó đã phạm tội giết người đấy! Mặc gia chúng ta không thể để hạng người này làm dâu được!”
Mặc Đình Phong căn bản không để ý đến lời bà ta nói, nhích người sang trái tiếp tục đi, lại bị mẹ mình chặn đường, Hà Vân Phi thở dài khuyên nhủ anh:
“Ngoài kia có rất nhiều người phụ nữ hiền lành ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ khiến con vui lòng.

Không phải chỉ có mình Hạ Nhược Hy là làm tốt vai trò làm vợ với con đâu.

Đình Phong, nghe lời mẹ, trả cô ta về đồn cảnh sát đi!”
Mặc Đình Phong bắt đầu nổi cáu, ánh mắt chăm chăm nhìn Hà Vân Phi khiến bà giật mình lo sợ.

Tuy là mẹ nhưng bà vẫn e dè với tính tình nóng nảy của con trai mình.

Anh một mạch né sang một bên, bế thẳng cô lên phòng ngủ.

Hà Vân Phi chẳng hiểu Hạ Nhược Hy rốt cuộc có điểm nào để con trai bà ta có thể một mực bảo vệ mặc kệ đúng sai như vậy.

Nếu là Hạ Nhược Hy của trước đây, tuy có chút đần độn nhưng bà ta vẫn sẵn lòng bỏ qua.

Còn hiện tại đầu óc cô không được bình thường, còn phạm phải tội giết người, bà ta không thể nào chấp nhận được loại người như thế làm con dâu mình, làm chủ mẫu Mặc gia.

Một lúc Trình Huyên về đến Mặc gia, thuật lại sự việc cho mọi người nghe mới hiểu rõ.


Hà Vân Phi cũng bớt bày xích cô hơn.

An ninh của Mặc gia làm sao có người có khả năng trà trộm vào được chứ? Chuyện này đúng thật có nhiều ẩn khuất khó nói, gây hoang mang cho cả Mặc gia.

Chuyện này lọt vào tai Nguyệt Liên, cô ta lo sợ vô cùng, móc điện thoại gọi vào một số máy lạ không lưu tên.

Không bao lâu đầu dây bên kia bắt máy.

Không đợi bên kia lên tiếng, Nguyệt Liên đã lên giọng bực dọc:
“Anh làm việc kiểu gì vậy hả, em bảo anh đừng để camera có thể khôi phục lại, xử lý mọi chuyện sạch sẽ, thế nào camera lại khôi phục được, chứng minh con nhỏ Hạ Nhược Hy kia vô tội rồi kìa, không chỉ thế mà còn quay được cả người anh!”
“Cái gì?”
Người đàn ông đầu dây bên kia khá bất ngờ về những gì cô nói.

“Không thể nào, anh đã đập nát nó vẫn có thể khôi phục sao?”1
Nguyệt Liên tức đến lồng ngực phập phồng liên tục, cố gắng kìm nén.

“Bỏ qua vấn đề đó đi.

Vậy bây giờ anh tính sao? Em đang rất lo lắng đây này!”
“Thôi nào bé yêu à bình tĩnh đi! Em yên tâm, anh đã xử lý tất cả mọi việc không còn chút dấu vết nào cả, mấy tên cảnh sát kia sẽ không điều tra ra được đâu!”
“Mong là vậy!”
Sau đó bọn họ tiếp tục nói chuyện tình tứ với nhau.

Thật không ngờ đã làm mợ tư Mặc gia, Nguyệt Liên cũng có thể đi ngoại tình bên ngoài cho được.

Qua ngày hôm sau, Mặc Đình Phong không yên tâm để Hạ Nhược Hy ở nhà, bởi anh biết nếu để cô ở đây lại có chuyện xảy ra.

Thật chẳng biết cô gái này gây thù chuốc oán với ai mà để người ta tính kế hãm hại mãi.


Chỉ vì anh hại đầu cô có vấn đề mà bây giờ còn phải kiêm luôn việc bảo vệ cô thật an toàn.

Hạ Nhược Hy đang chìm trong cơn ngủ thật say sưa, bởi vì mệt mỏi quần quật cả ngày mà giấc ngủ rất sâu.

Bị một lực mạnh lay người đánh thức giấc ngủ mà nhăn mặt, “ưm” một tiếng khó chịu.

Mặc Đình Phong là người có tác phong làm việc nhanh gọn lẹ, cư nhiên không muốn cứ dây dưa với con sâu ngủ làm biếng này, lập tức bế cô vào phòng tắm thải vào bồn, ra ngoài tùy tiện lấy một bộ váy dễ nhìn ém vào tay cô rồi đóng sầm cửa lại.

Hạ Nhược Hy gãy đầu, nhìn chiếc váy, có cả quần bảo hộ và đồ lót, bỗng dưng khuôn mặt ửng hồng.

Chẳng lẽ anh muốn cô tắm à? Mà mới sáng ra tắm làm gì nhỉ?
Cô cứ ngốc ở đó suy nghĩ nát đầu, một lúc sau mới vệ sinh cá nhân cho mình.

Vừa đi ra đã có Tố Linh phụ cô chải đầu buộc tóc, chuẩn bị tươm tấc tất cả, còn vui vẻ nói với cô:
“Mợ cả, cậu đúng là rất thương mợ nha, đi làm cũng phải dắt theo mợ nữa?”
Hạ Nhược Hy ngây ngốc nhìn Tố Linh, biết cô muốn hỏi, cô ấy lại tiếp tục lên tiếng:
“Trình Huyên, trợ lý của cậu cả ban nảy tìm em, ra lệnh em lên phòng giúp mợ, bảo cậu cả muốn mợ đi làm cùng đấy!”
Hạ Nhược Hy không kìm được vui vẻ trong lòng.

Mấy nay sáng ra đều không thấy Mặc Đình Phong đâu, cô buồn muốn khóc, chỉ có buổi tối mới có thể nhìn thấy anh.

Nếu bây giờ cô được đi làm với anh thì quá tốt rồi, cô sẽ được ở bên anh suốt ngày.

Suy nghĩ của cô thật trẻ con.

Chẳng biết vì sao cô lại yêu thích người đàn ông lạnh lùng đó đến vậy trong khi anh chưa từng mở miệng nói với cô lời nào.

Cảm giác đó… khi được ở gần Mặc Đình Phong được ôm anh, khiến trái tim có rất ấm áp, xoá tan bao nhiêu bóng đen trong lòng cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.