Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 17: Tận Tình Chăm Sóc Cho Cô
Không còn nghe bất cứ tiếng động nào của cô gái phát ra nữa, Mặc Đình Phong thẳng thừng bế cô đặt lên giường ngủ, phủ chăn lên người Hạ Nhược Hy cẩn thận sau đó mới đi tắm rửa cho bản thân.
Bây giờ đã là rất khuya, Mặc Đình Phong nằm lên giường ngủ của mình, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của Hạ Nhược Hy.
Cô tuy ngủ nhưng miệng vẫn cứ mấp máy gì đó, ánh mắt đỏ hoe, cách một lúc sẽ có một giọt nước mắt lăn dài ướt gối, hình như là đang gặp ác mộng.
Mặc Đình Phong vươn tay kéo cô ôm vào lòng để cho Hạ Nhược Hy ngủ ngon hơn.
Người đàn ông này lúc lạnh lúc nóng, lúc tốt lúc xấu không thể nào lường trước được.
Rõ là ban đầu chính anh có thể đưa Hạ Nhược Hy trở về nhưng anh không làm, bây giờ thấy cô đáng thương thế này thì động lòng trắc ẩn.
Đêm hôm ấy say giấc chỉ tầm năm tiếng đồng hồ thôi mà Hạ Nhược Hy giật mình vì mơ thấy ác mộng cả chục lần, mỗi lần đều khóc hét thê thảm.
Mặc Đình Phong tuy có tức giận vì cô phá hoại giấc ngủ của mình nhưng anh vẫn ôn nhu dỗ dành cho cô ngủ.
Sáng cô mở mắt thức giấc, đập vào mắt chính là dung mạo tuyệt sắc vô thực của người đàn ông đang nhắm nghiền mắt chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ đêm hôm qua vì cô càng quấy dữ dội mà anh chẳng ngủ được bao nhiêu, tờ mờ sáng mới chợp mắt được.
Đôi mắt long lanh ngây ngô cứ thế nhìn người đàn ông, dường như đã bị cuốn vào nhan sắc vô thực kia rồi.
Nhớ đến đêm qua mỗi lần bị ác mộng hành hạ, mở mắt đều thấy Mặc Đình Phong dỗ dành mình, trong lòng cô đã hình thành niềm tin đối với người đàn ông này, không còn bày xích anh như trước kia nữa.
Bỗng Mặc Đình Phong đột ngột mở mắt, doạ cho cô khiếp vía nhích người về phía sau, bày ra một bộ dạng sợ hãi.
Anh nhìn cô một lúc, không biểu hiện gì, đứng bật dậy đi vào phòng tắm.
Đôi mắt cô chớp chớp vô tội nhìn theo hướng anh, cũng ngồi bật dậy muốn gọi Mặc Đình Phong lại, nhưng tiếng nói không thể thoát khỏi cuống họng.
Mặc Đình Phong chuẩn bị đồ đạc rồi đi làm, bỏ Hạ Nhược Hy bơ vơ một mình trong phòng.
Tuy hôm nay có vẻ cô đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều nhưng vẫn ngu ngơ như vậy, lại trốn trong góc tủ một mình.
Cảm nhận nơi đây đem lại cho cô sự an toàn tuyệt đối.
Buổi tối Mặc Đình Phong về nhà sớm hơn ngày thường.
Vừa mở cửa ra đã nghe thấy nước chảy xối xả, cùng theo đó là giọng nói gấp gáp của Tố Linh:
“Mợ ơi dừng lại đi, mợ đã tắm hơn bốn tiếng đồng hồ rồi, cơ thể mợ sạch sẽ lắm rồi, mợ đừng ngâm mình ở đây nữa.
Nghe lời em, em mặc đồ cho mợ nha!”
“Buông ra!”
Tiếng nói của Hạ Nhược Hy có ngữ khí sợ hãi trong đó, cô vẫn bày xích người khác động chạm vào thân thể mình, Mặc Đình Phong nghĩ chẳng lẽ cô đã bị người nào có ý đồ không tốt động vào người cô sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Đình Phong dâng lên sự khó chịu cực độ, nguyền rủa tên điên Lữ Thiết Thành kia.
Chẳng phải ban đầu người tặng cô cho gã là anh sao, bây giờ lại nổi đóa lên muốn giết người?
Tố Linh ở trong đây giằng co với Hạ Nhược Hy cả tiếng, cô vẫn kiên trì như vậy, nói rằng cơ thể mình rất bẩn, thấy có rất nhiều con vi trùng bò trên người, dùng bông tắm chà đến cơ thể rớm máu vẫn không dừng lại, Tố Linh như muốn khóc tới nơi.
Bỗng dưng thấy được Mặc Đình Phong, Tố Linh khiếp đảm lùi mấy bước, sợ hãi anh vô cùng.
Nhưng nghĩ đến Hạ Nhược Hy vẫn còn trong phòng tắm, cô liều mình mà khai báo với Mặc Đình Phong.
“Cậu cả, mợ cả đã tắm trong đấy từ chiều đến giờ, nếu cứ tiếp tục như thế mợ ấy sẽ bị cảm.
Cầu xin cậu khuyên mợ ấy có được không?”
Bóng dáng Mặc Đình Phong liền mất hút trước mặt Tố Linh, cô ấy thầm vui mừng trong lòng.
Tuy không biết Hạ Nhược Hy có nghe lời anh không nhưng vẫn muốn đánh cược một lần.
Mặc Đình Phong không chút kiêng dè, đi thẳng vào phòng tắm, có lẽ anh đã quên mất nơi này không nên tùy tiện bước vào khi có người, gây ra tình cảnh ái ngại chẳng đáng có.
Trên người Hạ Nhược Hy không có một mảnh vải che thân, thân thể mờ ảo hiện trong màn nước.
Mặt anh rân rân nóng lên, hướng mắt về phía khác, tiến lại gần chỗ cô, không một lời nào lập tức bế Hạ Nhược Hy lên.
Cô bất ngờ cùng sợ hãi, chỉ muốn hét toáng lên, nhưng khi thấy rõ là anh thì liền ngừng lại, ánh mắt ngây ngô vô cùng.
Tố Linh thấy được tình cảnh cậu cả bế mợ cả trần như nhộng, đỏ mặt tía tai quay sang một bên hắng giọng:
“Vậy cậu mặc đồ cho mợ đi nhé, tôi xuống nấu cháo cho mợ đây!”
Mặc Đình Phong bất lực đi lấy khăn tắm của cô cùng một bộ đồ ngủ thoải mái.
Lau đi nước trên người Hạ Nhược Hy.
Cho dù tránh né thế nào cũng vẫn chạm vào những chỗ không nên chạm.
Nhìn Hạ Nhược Hy có vẻ gầy nhưng thật sự cơ thể cô rất quyến rũ.
Ba vòng chuẩn chỉnh nóng bỏng, làn da trắng mà non nớt như muốn phát sáng.
Mặc Đình Phong không kiềm được chính mình, cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt.
Hạ Nhược Hy không ý thức được đang phơi thây cho một người đàn ông xem, vẫn nghĩ về chuyện vừa nãy, bồn chồn trong lòng nhăn mặt mà nói:
“Muốn tắm, bẩn lắm, không chịu đâu!”
Mặc Đình Phong nhìn một lượt thân thể của cô từ trên xuống dưới, nhíu mày.
Bẩn chỗ nào, cô đã tắm cả bốn tiếng đồng hồ vẫn còn bảo bẩn?
Sự im lặng của Mặc Đình Phong khiến cô càng càn quấy, bắt đầu khóc lóc ăn vạ:
“Không chịu đâu, hức! Tôi muốn tắm, bẩn lắm! Nơi tối đen đó bẩn lắm!”
Bây giờ mới hiểu, thì ra cô là ghét cái nơi địa ngục trần gian kia của Lữ Thiết Thành.
Mặc Đình Phong không để cô tiếp tục gây phiền phức, phóng ánh mắt chứa đầy cảnh cáo cho cô.
Quả nhiên Hạ Nhược Hy liền im bặt đi, duy tiếng nấc vẫn còn đó, bộ dạng có vẻ rất ấm ức.
Anh mặc kệ, bắt đầu mặc quần áo cho cô rồi để mặc cô ở đấy, bản thân nhanh chân vào phòng tắm.
Tố Linh mang tô cháo thơm phức lên cho Hạ Nhược Hy.
Từ hôm qua được rước về Mặc gia đến giờ, trong bụng cô vẫn rỗng tuếch, không có chút gì trong bụng.
Cư nhiên, Hạ Nhược Hy thấy thức ăn là bắt đầu la hét, không muốn ăn uống thứ gì.
Chuyện này Tố Linh cũng chẳng thể làm được, lại nhờ đến Mặc Đình Phong.
Đương nhiên Hạ Nhược Hy chỉ có một mình anh mới trừng trị được, một ánh nhìn đã làm cô hãi đến phát run.
Tố Linh cảm thấy yên tâm rồi.
Không ngờ một người lạnh lùng như cậu cả cũng có thể chăm sóc người khác, tuy có hơi cục súc nhưng như thế là tốt rồi.
Chợt nhớ đến một chuyện, có thể ban nãy Mặc Đình Phong có thể hiểu lầm, bèn lên tiếng:
“Cậu cả, hôm qua bà cả có cho bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho mợ cả, kết quả là mợ cả không có bị gì cả, chỉ là… mợ ấy có dấu hiệu của việc rối loạn cưỡng chế.
Mong cậu có thể để ý đến mợ ấy nhiều hơn.
Không còn sớm nữa, tôi về đây!”
Tố Linh nói một loạt ra, cuối cùng thì hơi sợ anh đột ngột tức giận nên chọn cách chuồn trước cho an toàn.
Mặc Đình Phong rõ ràng nghe được cô có dấu hiệu của bệnh rối loạn cưỡng chế, thì hơi ngẩn người.
Một tuần lễ qua, Hạ Nhược Hy chắc chắn sống không bằng chết mới ra nông nổi thế này.
Trước kia có nghe cô kể về thân phận thấp hèn của mình, gia đình đối xử bạc bẽo, tuy cô có buồn nhưng vẫn thấy được sự mạnh mẽ trong cô.
Nhưng cô gái hoạt bát kia trong một tuần đã thay đổi, trở nên ngu ngơ, làm những việc không thể hiểu được.
Phần lỗi lớn chính là do anh, cho nên Mặc Đình Phong quyết định sẽ làm cho cô trở lại thành người bình thường..