Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 140
Hứa Tần Lâm đứng một góc, chứng kiến người phụ nữ mình yêu tay trong tay hạnh phúc kết hôn cùng người đàn ông khác, sắc mặt không hiện lên bất cứ cảm xúc gì nhưng thực chất thâm tâm đã chết lặng.
Một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt sắc, mặc một chiếc đầm đen ôm sát người vô cùng thời thượng đứng sau lưng cậu, đặt tay lên vai cậu an ủi, nói một câu:
“Thật ra định nghĩa tình yêu không chỉ đơn giản là giữa hai người yêu nhau, bên cạnh nhau là được đúng không? Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, cậu lựa chọn nhìn cô ấy hạnh phúc bên người cô ấy yêu cũng là một cách yêu đó.”
Là cách yêu chỉ cho cô ấy hạnh phúc còn mình nhận lấy đau khổ!
Nhìn Hạ Nhược Hy cười vui vẻ tay trong tay với Mặc Đình Phong trên lễ đường, nụ cười hạnh phúc đó chưa từng dành cho cậu bao giờ, cậu thật sự chạnh lòng, len lỏi đâu đó là niềm vui khi người mình yêu có được hạnh phúc.
Cảm thấy sự từ bỏ của mình thật đúng đắn.
Nhu Thi Y an ủi xong Hứa Tần Lâm, chỉ biết lắc đầu.
Cô thời cao trung chơi cùng Hạ Nhược Hy và Hứa Tần Lâm, người con trai này rất tốt và ấm áp, Nhu Thi Y cũng sinh ra cảm nắng với cậu, cô ấy rất gan dạ tỏ tình Hứa Tần Lâm, tuy nhiên bị cậu phũ phàng từ chối.
Nhu Thi Y bị từ chối tình cảm cũng chẳng đau buồn là bao, cùng lắm một tuần rồi hết vì tình cảm dành cho Hứa Tần Lâm chỉ ở mức cảm nắng, so với tình cảm Hứa Tần Lâm dành cho Hạ Nhược Hy không bằng một phần mười.
Lúc ấy, Nhu Thi Y cũng để ý thấy rằng Hứa Tần Lâm chính là có tình cảm với Hạ Nhược Hy, Hạ Nhược Hy đơn thuần, ngây thơ không hiểu.
Cô ấy cũng muốn tác hợp cho hai người, mà nói ra Hạ Nhược Hy chỉ bảo là cô ấy quá đa nghi, phủ nhận chuyện Hứa Tần Lâm thích mình.
Sau nhiều năm qua không ngờ chuyện tình cảm này rắc rối đến vậy, Hạ Nhược Hy vừa tốt nghiệp đã lấy chồng, trải qua biết bao thăng trầm của cuộc sống, bây giờ mới được ở cùng người mình yêu, chỉ còn lại Hứa Tần Lâm day dứt.
Cậu ấy không nhìn nổi nữa, cất bước rời khỏi lễ đường.
“Em cũng biết khuyên nhủ đạo lý về chuyện tình cảm phết!”
Từ đâu Mặc Thế Thành xuất hiện bên cạnh Nhu Thi Y, khoác vai cô, bị cô mạnh bạo kéo ra, quát:
“Tránh xa tôi ra!”
Mặc Thế Thành cười rộ lên.
“Đêm đó em không nhớ hai chúng ta đã…”
“Im miệng, đêm đó chỉ là bất đắc dĩ, nếu không anh có trao thân tôi cũng không thèm!”
Cậu ta tức tối cắn lấy môi mình nén giận, hung hăng nâng mặt cô lên.
“Khẩu khí cũng to lắm, chưa một phụ nữ nào dám nói chuyện với tôi kiểu như em.
Hay, gu tôi thích!”
Nói rồi, Mặc Thế Thành nhắm thẳng đôi môi căng mọng, tô son đỏ thẫm của Nhu Thi Y hôn xuống, cô bất ngờ xen lẫn tức giận đẩy cậu ta ra vung tay tát một cái thật mạnh khiến mọi người xung quanh một phen khiếp vía.
Nhu Thi Y giận đến đỏ mặt, bàn tay vừa mới đánh Mặc Thế Thành vẫn còn tê tái nắm chặt thành đấm, trừng cậu ta hét lên:
“Anh có chút liêm sỉ nào không hả? Đúng là tên lưu manh biến thái!”
Mặc Thế Thành bị có đánh đến chảy máu môi, trông cậu ta như không biết đau, dùng tay chạm vào bên má bị Nhu Thi Y đánh, cười thích thú.
“Mạnh mẽ như vậy nữa, đúng là gu của tôi!”
“Tất cả phụ nữ trên đời này ai cũng là gu của anh hết chứ gì? Lưu manh xấu xa như anh tôi cực kỳ dị ứng.
Mong Mặc nhị thiếu gia làm ơn tránh xa tôi ra một chút, nếu không tôi sẽ buồn nôn chết mất!”
Mặc Thế Thành còn muốn nói gì đó thì
Hàn Nhung đã đi đến kéo tay cậu ta, tức giận mắng:
“Con có thôi đi không hả? Hôm nay là lễ cưới của anh chị cả con, con lại quấy phá, chọc con gái nhà người ta tức giận như vậy?”
Hàn Nhung mắng cậu ta xong, quay sang hướng Nhu Thi Y mỉm cười áy náy.
“Xin lỗi con, đứa con trai này của bác tính tình không được tốt chọc giận con rồi.
Về nhà bác sẽ dạy dỗ lại nó đàng hoàng, mong con đừng chấp nhất với nó nhé!”
Nhu Thi Y ghét cay ghét đắng Mặc Thế Thành, tuy nhiên vì thái độ của Hàn Nhung vô cùng có lòng xin lỗi nên cô nguôi giận không ít.
Tên kia vẫn khinh khỉnh dở giọng không tốt nói với bà:
“Đây là chuyện của con mẹ xen vào làm gì?”
Cô bất ngờ tròn mắt vì thái độ của cậu ta đối với Hàn Nhung.
Cả mẹ mình cậu ta còn dám sừng sộ như vậy? Mẹ nó, cô chỉ muốn chửi tục ngay lúc này…
Hàn Nhung đối diện với thái độ của cậu ta đã quen, nói thêm vài lời khuyên nhủ, Mặc Thế Thành cau có gỡ tay bà ra.
“Con đang tìm con dâu tương lai cho mẹ mà mẹ cứ cằn nhằn.
Cô ấy chính là con dâu của mẹ đó, trong bụng cô ấy đang mang đứa con của con!”
Mọi người xung quanh nghe câu nói này đều sửng đốt, Hàn Nhung nhìn cô không chớp mắt như bị sét đánh, ú ớ chẳng nói nên lời.
Phóng viên liên tục nhắm vế phía bên này chụp hình.
Nhu Thi Y là một diễn viên hạng A nổi tiếng, âm thầm đến đây dự tiệc cưới của bạn thân, không ngờ lại vớ trúng tên này, người mà một tuần trước bất đắc dĩ trên giường cùng mình.
Máy ảnh liên tục chớp nhoáng, Nhu Thi Y tức nghẹn họng, rất muốn chửi nhưng cổ họng cứng ngắt, không bật ra lời.
Tên này điên rồi!
Hàn Nhung kích động kéo lấy tay cô, gấp gáp hỏi:
“Thế… Thế Thành nói có phải là sự thật không? Con gái, con có thai với nó rồi?”
Cô liền phản ứng mạnh rụt tay lại.
“Không có, bác đừng nghe cậu ta nói bậy, mới một tuần làm sao…”
Nhu Thi Y hoảng loạn, càng nói càng sai, mọi người ở đây không khỏi khiếp đảm, nhất là đám phóng viên săn được tin cực hot: Ảnh hậu Nhu Thi Y ngủ cùng với Mặc nhị thiếu của Hải Châu!
Một câu nói đã xác định quan hệ của hai người họ.
Hàn Nhung không hề giận, lại nắm tay Nhu Thi Y với vẻ vui mừng vô cùng.
“Mặc kệ con có thai hay không, bác chỉ xác định được là con và nó quen nhau rồi đúng không? Thế Thành nhà bác tính tình kì quặc thế đấy.
Bác hứa sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt không để cho con phải giận nữa nhé!”
Rơi vào cảnh tình ngay lý gian, dù có trăm cái miệng Nhu Thi Y cũng chẳng giải thích được, thở dài nói:
“Bác à, không phải vậy…”
“Thôi nào, là nó sai bác hiểu rồi, nào chúng ta mặc kệ nó, nói chuyện chút đi!”
“Con…”
Nhu Thi Y không biết phải làm sao, lần này xong cô rồi, tai tiếng nổ ra chẳng biết bọn chó săn này lại viết cô trơ trẽn thành dạng gì nữa.
Chợt thấy Hạ Nhược Hy phía sau mình, cô liền lên tiếng gọi bắt lấy sợi rơm cứu mạng:
“Nhược Hy!”
Hạ Nhược Hy nãy giờ chứng kiến, bất ngờ vô cùng.
Nhu Thi Y vậy mà có quan hệ với Mặc Thế Thành…
“Thi Y, chuyện này…”
Nhu Thi Y không có thì giờ giải thích, ra hiệu với cô, cô liền hiểu ý, mỉm cười đến bên Hàn Nhung.
“Mẹ hai, Thi Y là bạn thân của con, cô ấy rất nhát gan, mẹ đừng làm cô ấy sợ.
Chuyện này có gì chúng ta tính sau nhé!”
Mặc Nhi đứng nãy giờ xem chuyện cũng khuyên nhủ bà vài câu bình tĩnh rồi đưa bà đến cạnh Hà Vân Phi và Lưu Nhã ngồi.
Nhu Thi Y ôm lấy Hạ Nhược Hy, chỉ muốn khóc.
“Nhược Hy à, mình sắp chết mất!”
Cô cười cười đẩy nhẹ cô ấy ra, bảo:
“Được rồi, bình tĩnh nào, có mình ở đây không sao nữa rồi!”
Nhu Thi Y hiện tại mới để ý Hạ Nhược Hy trong bộ váy trắng lấp lánh đẹp mê hồn, cô ấy nhìn một lúc say mê, cảm thán:
“Đẹp thật nha! Nhược Hy của mình trong bộ váy cưới quả là xinh đẹp tuyệt vời!”
“Đến lúc anh cưới em anh sẽ đặt cho em bộ váy cưới còn đẹp hơn thế này!”
Nhu Thi Y lườm hắn một cái, mặc kệ vẫn quấn quýt nói chuyện với cô.
Mặc Đình Phong thì sắc mặt sa sầm nói với Mặc Thế Thành:
“Gây chuyện đủ chưa? Tôi cho cậu về đây rồi cậu lại muốn bị tống cổ một lần nữa?”
Mặc Thế Thành cực kì bất mãn, bị anh thả vào một thành phố, cuộc sống của cậu ta bó hẹp trong phạm vi đó, chỉ biết câm giận anh trong lòng chứ chẳng làm được gì.
“Anh đừng có quá đáng, tôi đâu có như anh yêu người ta mà không nói, làm chị dâu mất trí nhớ.
Cũng nhờ tấm gương phản chiếu tiêu biểu như anh tôi càng có dũng khí để theo đuổi Thi Y của tôi đây này!”
Lần này là Hạ Nhược Hy lườm cậu ta, lên giọng:
“Thật hối hận khi tôi đã nói giúp cậu để anh ấy thả cậu tự do.
Mặc Thế Thành, Thi Y là bạn của tôi, cậu dám giở trò với cô ấy thì đừng trách!”
Cậu ta cười cợt, giở trò thì cũng đã giở rồi, còn hăm dọa cái gì nữa.
Cũng thú vị thật, ngày xưa cậu ta thích Hạ Nhược Hy, nay thì lại thích Nhu Thi Y, cả hai là bạn thân của nhau.
“Cảm ơn chị dâu đã nhắc nhở, chị cứ tin tưởng giao bạn chị cho em, em sẽ chăm cô ấy thật tốt!”
Cả ba không thèm đếm xỉa đến Mặc Thế Thành nữa, xem cậu ta như không khí.
Nhu Thi Y nhìn đến Mặc Đình Phong ở bên cạnh Hạ Nhược Hy, gật đầu chào hỏi:
“Mặc tổng, nghe danh anh đã lâu!”
Mặc Đình Phong cũng lịch thiệp đáp lại:
“Chào cô!”
Nhu Thi Y có chút không tự nhiên, hỏi anh:
“Hình như Mặc tổng không biết tôi là ai nhỉ?”
Mặc Đình Phong nhìn đến cô, cô chỉ biết lắc đầu, người chồng này của cô thật sự không xem đến một mỹ nữ nào trong nước sao?
“Thật ngại quá, nhìn cô khá quen mắt, hình như… là diễn viên sao?”
“A ha! Mặc tổng đoán đúng rồi, tôi tên là Nhu Thi Y, làm diễn viên và đoạt giải ảnh hậu của năm nay!”
Bên ngoài cô ấy treo một nụ cười tươi tắn nhưng bên trong là một bể nước mắt.
Trời ạ, một ngôi sao lưu lượng nổi tiếng mấy năm qua như cô mà Mặc Đình Phong không biết thật, chắc là lâu lâu trên điện thoại nổi lên bìa quảng cáo nên anh mới thấy quen mắt.