Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 121


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 121


Xe chạy suốt mấy tiếng đồng hồ cũng đã đến nơi.

Dãy núi Alps nằm ở thành phố Grenoble, vào mùa đông tuyết phủ trắng xóa đẹp mê hồn người, mọi cây cỏ cảnh vật đều bị tuyết trắng chiếm trọn.

Vào mùa này có rất nhiều khách đến đây chơi đùa với tuyết trắng, một màu đơn điệu nhưng khá kích thích thị giác của mọi người.

Tiểu Hy tròn mắt nhìn nghiêng ngó dọc “oa” lên một tiếng, hai mắt long lanh sáng ngời.
“Đẹp quá đi!”
Anna mỉm cười xoa đầu cô bé, biết rằng Tiểu Hy thích nơi này rồi, cô cũng hứng khởi theo, hỏi:
“Con có lạnh không?”
Cô bé lắc đầu:
“Không ạ, mẹ mặc đồ cho Hy rất kĩ, Hy rất ấm!”
Vào sâu bên trong là nơi trượt tuyết, rất nhiều người đang lượt lờ trên mặt tuyết để thể hiện tài năng trượt điêu luyện.

Hứa Tần Lâm hỏi cô:
“Em có muốn trượt tuyết không?”
Anna lắc đầu bảo mình không biết trượt tuyết.


Đây lần đầu tiên cô đến sân trượt tuyết, nhìn mọi người trượt qua trượt lại đùa giỡn rất vui vẻ, trong lòng cũng nhem nhói ý muốn, thế nhưng bản thân không biết cách trượt ra sao.

Hứa Tần Lâm nhận ra nét mặt ham muốn của cô khi nhìn đám người trượt tuyết, bật cười:
“Để anh dạy em!”
Quay sang Mặc Đình Phong, Hứa Tần Lâm nhếch mày, hỏi:
“Anh biết trượt tuyết không?”
Mặc Đình Phong chỉ lãnh đạm đáp hai chữ:
“Đôi chút!”
“Được, chúng ta đi thay đồ trượt tuyết đi!”
Tiểu Hy cũng giống như Anna, nhìn người ta trượt tuyết vô cùng hứng khởi, kéo lấy tay Mặc Đình Phong đòi anh dạy cô bé cách trượt tuyết.

Đến khu trang bị đồ trượt tuyết, có kính đeo để khi trượt tuyết không bị khí lạnh làm cho buốt mắt, có khăn quàng cổ, găng tay, mũ len, bộ đồ bảo hộ che chắn từng bộ phận trên cơ thể để không bị khí lạnh làm cho khó chịu và nguy hiểm, những thứ này đều là dịch vụ mà người ta cung cấp cho thuê sẵn, và thứ không thể thiếu đó chính là vật dụng trượt tuyết.
Giày trượt tuyết sẽ được gắn trực tiếp với hai tấm trượt tuyết và phải vừa vặn, ôm chân mà không quá chặt.

Gậy phải cao ngang bằng phần rốn của người trượt tuyết, được sử dụng để có thể giúp cân bằng, cũng như rút chân ra khỏi những đôi giày từ các tấm trượt tuyết.
Hứa Tần Lâm rất kiên nhẫn hướng dẫn cho Anna, cậu tự tay đặt hai ván trượt song song nhau, từng lời nói, từng động tác hướng dẫn tư thế, đầu gối phải hơi cong một chút và hơi nghiêng về phía trước mà không ngửa ra sau quá nhiều.
Mặc Đình Phong bên này cũng đang dạy con gái bé bỏng cách trượt tuyết, cô bé rất hứng thú quên bẽn đi việc mẹ đang thân thiết với người đàn ông khác.

Lâu lâu Mặc Đình Phong lại nhìn về phía bên này thấy Hứa Tần Lâm hết sức thân mật đụng chạm tay chân với Anna, sắc mặt trông rất khó coi, hận không thể một bước phi đến đó tách xa bọn họ ra, dành lại cô về bên mình.
Cứ cả buổi như vậy, Mặc Đình Phong không chịu nổi nữa, dắt tay Tiểu Hy đến chỗ của hai người họ, anh lạnh nhạt thách thức Hứa Tần Lâm:
“Hứa tổng, cậu dường như rất thành thạo việc trượt tuyết này thì phải.

Hay chúng ta đấu với nhau một ván đi, tôi rất có lòng thành học hỏi lãnh ngộ kinh nghiệm từ cậu!”
Hứa Tần Lâm vẫn đang điều chỉnh tư thế cho Anna, mắt không thèm liếc đến Mặc Đình Phong một cái, lười biếng đáp:
“Anh không thấy tôi đang làm gì sao? Không rảnh rỗi!”
“Ồ, chẳng lẽ cậu là chê tôi không đủ đẳng cấp thi đấu với cậu, hay là…”
Vẻ mặt Mặc Đình Phong gợi lên sự bỡn cợt, nhấn mạnh từng chữ:
“Cậu sợ thua tôi sẽ mất mặt trước Anna?”
Quả dưng chiêu khích tướng này đã thành công, đánh mạnh vào trọng điểm tâm lý của Hứa Tần Lâm, cậu ta liền rời tay khỏi người cô, trừng anh một cái.
“Đấu thì đấu, để tôi xem một người trước kia bị câm suốt ngày không đi đâu như anh, sau đó hôn mê bốn năm trời thì tài năng trượt tuyết ở đâu ra.


Không phải là tôi ỷ mạnh mình đã rèn luyện hơn anh mà là chính anh thách thức tôi, đến lúc đấy đừng có không chấp nhận kết quả!”
Mặc Đình Phong rất hài lòng gật đầu thoải mái, không một chút nào gọi là kiêng dè và lo sợ.
Luật chơi là hai người thi đấu trượt tuyết năm vòng từ vạch xuất phát tính tại chỗ bọn họ đứng cho đến cái cây to lớn bị tuyết phủ trắng không ra hình ra dạng đằng xa kia, ai về đích nhanh nhất sẽ thắng.

Thế là họ như những cho chiến mã mạnh mẽ trên chiến trường tích tắc trượt đi
Anna nhìn hai người đàn ông trượt tuyết điệu nghệ, ai ai cũng rất nhanh và dứt khoát.

Tuy nhiên tầm mắt cô vẫn là để ý đến Mặc Đình Phong nhất, dáng vẻ anh trượt tuyết như con người thật của anh, nghiêm nghị, từng động tác thành thục điêu luyện, cuốn hút vô cùng.

Khi anh đánh một vòng đã rõ là nhanh hơn Hứa Tần Lâm hai mét.

Khi anh trượt quay lại ánh mắt va chạm cô, hàng mi anh trong kính bảo hộ híp lại, chẳng biết sao Anna có thể nhìn ra anh đang nở nụ cười trầm ấm với mình, trái tim đập lên thình thịch.
Anna bắt đầu bồn chồn trong lòng, kéo Tiểu Hy vào nơi thay đồ bảo hộ, không muốn nhìn hai người đàn ông hiếu thắng thi đấu nữa.

Bất chợt để ý đến lời vừa nãy của Hứa Tần Lâm.

Hôm mê bốn năm cô đã nghe Mặc Đình Phong nói qua, còn chuyện bị câm là thế nào?
Trả lại đồ bảo hộ xong, cô lẳng lặng đưa Tiểu Hy đến một chỗ khác, thấy một nơi tụ tập rất đông người xem, cô mới dắt tay con bé đi lại xem.

Đập vào mắt là khung cảnh tảng băng bằng phẳng to lớn đang tách với lớp tuyết, ở giữa mặt nước xoay vòng.

Tảng băng này rất to, được những người quản lý ở đây xem xét, đánh giá chung là rất an toàn, sẽ không đột ngột bị vỡ.


Những khách du lịch ở đây đều muốn nhảy lên tảng băng như cái bè trôi kia, chiêm ngưỡng một lần cảm giác xoay vòng lềnh đềnh đó.
Tiểu Hy càng phấn khích nhảy dựng lên nói to:
“Mẹ ơi, Hy muốn lên đó nữa!”
Cô yêu chiều xoa cái má nhiễm lạnh bóng loáng của con bé mà đồng ý, đợi chờ đến lượt sẽ đưa Tiểu Hy lên đấy.

Chẳng bao lâu đến lượt hai mẹ con họ, cô rất cẩn trọng bế Tiểu Hy ôm chặt vào lòng, bước một bước to đến mảnh băng tách biệt đó rồi thả Tiểu Hy xuống cho con bé cảm nhận.

Cái xoay vòng nhẹ nhàng làm hai mẹ con họ vô cùng phấn khích nhưng chẳng được bao lâu, xuôi thay họ đứng cạnh một người đàn ông không có ý thức, cứ chen lấn Tiểu Hy và Anna, con bé khó chịu kêu lên tiếng.

Anna cẩn thận đưa con bé vào trong, người đàn ông kia bị ép trúng người khó chịu, thô lỗ dùng lực mạnh bạo đẩy hai mẹ con Anna ra.

Kết quả tồi tệ xảy đến, Anna bị chèn ép ra mép ngoài mảnh băng, trượt chân ngã xuống…
Suy nghĩ đầu tiên của cô không phải sợ mình bị té xuống dưới nơi lạnh lẽo âm độ đó mà là cô biết theo cái đà này Tiểu Hy cũng sẽ bị rơi xuống.

Ngập tràn sợ hãi con bé bị nguy hiểm, cô đẩy Tiểu Hy vào trong, cả thân người kịp lúc rơi xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.