Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 116
Hoạ Điềm như chết trân tại chỗ, một cổ cảm xúc đan xen lẫn lộn bùng cháy trong lòng, hung hăng càn quấy trong lồng ngực.
Hạ Nhược Hy, con gái của bà…
Không đúng, cô… không phải đã mất năm năm trước rồi sao? Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Anna trông thấy Hoạ Điềm nhìn bản thân vô cùng ngạc nhiên và sợ sệt, mắt còn ánh đỏ lên, cô không hiểu gì, hốt hoảng mà nói:
“Dì ơi, dì đừng sợ, con chỉ là một người bình thường đi nuôi người bệnh, tản bộ ở đây thôi!”
Hoạ Điềm thấy không đúng lắm, thái độ này của cô… là không hề quen biết mình?
Bà tỉnh lại, thoát khỏi cuộc sống thực vật chỉ mới tuần trước, chưa kịp định thần đã hay tin con gái mất những năm năm rồi, cú sốc này Hoạ Điềm không tài nào đón nhận nổi.
Bà còn chưa thể bù đắp thứ gì cho con gái thế mà cô đã rời khỏi thế giới, thà rằng lúc trước tự tử đã chết đi cho xong.
Anna thấy bà không nói gì, vẫn nhìn mình chăm chú mang theo một cổ đau đớn da diết khiến cho cô cảm thấy bức bối, ngại ngần gật đầu với bà cùng người hộ lý.
“Xin lỗi, là tôi nhiều chuyện làm phu nhân khó chịu rồi!”
Nói xong, Anna xoay người đi để lại không khí bình thường cho bọn họ, chợt một tiếng gọi níu chân cô lại:
“Khoan đã!”
Cô khựng lại, xoay lưng nhìn Hoạ Điềm như muốn hỏi còn chuyện gì, chỉ thấy bà nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
“Con gái, ở lại đây một lúc, có được không?”
Giọng nói của Hoạ Điềm mềm mại như nhung, chan chứa tình yêu thiêng liêng của một người mẹ, lọt vào tai Anna như lời dẫn dụ, cô chưa kịp suy nghĩ gì chân đã bất giác đi đến gần bà, đến lúc tỉnh lại mới ngỡ ngàng.
“Ừm… dì có chuyện gì sao?”
Hoạ Điềm lắc đầu, dời ánh mắt ra phía xa xăm, trong đầu hỗn tạp những suy nghĩ.
Bà có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, quan trọng nhất chính là “Con là con gái của mẹ phải không?”.
Nhưng cuối cùng vẫn phát ra câu:
“Ở lại tâm sự với dì một chút, con không phiền chứ?”
Hoạ Điềm chẳng biết cô là giả không quen bà để trốn tránh hay là không quen thật, bà hiện tại rất muốn gần gũi cô gái này.
Cả hai trò chuyện rất nhiều lời.
Theo lời nói của cô, Hoạ Điềm mới biết cô tên là Anna, đang sinh sống ở Pháp hoàn toàn không liên quan một chút gì đến con gái bà ngoài khuôn mặt y như đút đó.
Làm sao trên đời có thể có hai người giống nhau như vậy, Hoạ Điềm thật sự không tin nổi nhưng bà không muốn kinh động đến Anna kẻo không khéo kéo giãn khoảng cách với cô hơn.
Và thế, Anna cũng nghe được lời kể chân thành về bà, một cuộc đời sóng gió, câu chuyện tội lỗi khi mang thai sớm rồi bỏ con gái mình, tự tử vì hối hận bủa vây, cũng may là chưa chết đi.
Cảm thấy Hoạ Điềm vừa đáng trách cũng vừa đáng thương.
Số kiếp con người là thế, đâu ai muốn mình làm chuyện xấu, đâu ai muốn vứt bỏ đi máu mủ ruột rà của mình.
Nhưng có rất nhiều luồng tác động, biến một con người hiền lành trở nên thật đáng sợ.
“Trễ rồi, con vào xem bạn con thế nào, dì cũng nên đi nghỉ sớm đi! Ngày mai chúng ta gặp lại nhé!”
“Được!”
Bà gật đầu mỉm cười, đến khi cô quay lưng đi, nụ cười hiền hòa kia liền tắt lịm, dáng vẻ ảo não trở lại.
Người hộ lý thấy bà như thế khá thắc mắc, tuy nhiên cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ dám nghĩ trong lòng, bắt đầu đẩy xe đưa Hoạ Điềm về phòng bệnh.
“Mẹ ơi!”
Tiểu Hy nhanh chân chạy về phía trước nhìn giáo giác, Mặc Đình Phong ngăn cô bé lại hỏi:
“Sao thế?”
Tiểu Hy hấp tấp vội vàng, chỉ tay về bên phải phía bệnh nhân đông đúc mà cất tiếng nói lảnh lót:
“Hy vừa thấy mẹ đi ngang đấy! Ba ơi đưa Hy đi gặp mẹ đi, Hy muốn gặp mẹ!”
Mặc Đình Phong xoa đầu cô bé, bảo:
“Chắc con nhìn nhầm rồi, mẹ làm sao xuất hiện ở đây được? Chẳng phải hôm nay nói đến thăm bà ngoại sao, tươi cười lên đừng để ngoại buồn theo đấy nhé!”
Cô bé chu môi phụng phịu, vẫn nhìn thoáng qua hướng lúc nãy đã thấy mẹ mình, không cam lòng.
“Hy biết rồi!”
Sau đó cô bé chạy một mạch đến chỗ của Hoạ Điềm, cười tươi như hoa gọi to:
“Ngoại ơi!”
Hoạ Điềm vừa nghe tiếng gọi kia, nhìn cô bé bé bỏng chạy đến, bà dang tay đón lấy Tiểu Hy, hành động của cô bé vô tình làm xe lăn lùi về sau một đoạn, cũng may có người hộ lý kịp thời giữ lại.
Mặc Đình Phong thấy thế liền tức giận răn dạy con gái:
“Tiểu Hy, sao con chạy nhanh như vậy, có biết xém chút bà ngoại gặp nguy hiểm rồi không?”
Cô bé tròn mắt nhìn ba mếu máo, hai cái má bánh bao hồng hồng, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
“Hy không cố ý đâu, Hy xin lỗi ba, xin lỗi bà ngoại!”
Hoạ Điềm không chút nào tức giận với đứa cháu gái đáng yêu này, ngược lại nói với Mặc Đình Phong:
“Trẻ con thường vô ý như vậy đấy, đừng trách phạt con bé, con bé không cố ý đâu, với lại mẹ chẳng sao hết!”
Khi bà vừa tỉnh lại, trong ngày đấy Mặc Đình Phong đã đưa đứa bé này đến thăm bà như một tia sáng vơi đi sự tổn thương mất con gái.
Bà cảm nhận Tiểu Hy rất giống Hạ Nhược Hy lúc còn nhỏ.
Lúc cô còn nhỏ, Hoạ Điềm thường hay đứng từ xa ngắm nhìn cô, lúc ấy bà không có đủ dũng khí để đứng trước mặt nhận con gái.
Nếu thời gian có quay lại, bà sẽ mặc kệ tất cả ôm con gái vào lòng, không để cho cô chịu uất ức đau đớn đến lớn.
Những cái khao khát ôm ấp nâng niu ấy Hoạ Điềm đành gửi gắm hết vào cô cháu gái nhỏ Tiểu Hy, ôm chặt lấy cô bé mắt đỏ hoe.
Mặc Đình Phong hiểu bà đang nhớ đến ai, không nói sâu xa gì nhiều, anh gửi Tiểu Hy cho bà và hộ lý trông giúp, bảo mình có việc đột xuất đi một lúc sẽ trở lại.
Theo hướng lúc nãy Anna đi, Mặc Đình Phong đang dò tìm.
Thật ra không chỉ có Tiểu Hy nhìn thấy, anh cũng nhìn thấy, chỉ là giả bộ với con gái.
Cô đến bệnh viện này chẳng lẽ là bị bệnh gì?
Không lâu sau, Mặc Đình Phong đuổi kịp bước chân của Anna, thấy cô vào trong một phòng bệnh, cẩn thận đóng cửa.
“Anh tỉnh lại lâu chưa?”
“Cũng chưa lâu mấy!”
Hứa Tần Lâm điềm đạm trả lời, nhìn vào khay cháo trên bàn, hỏi:
“Là em mang đến?”
Cô gật đầu.
“Đúng vậy, để em đút cho anh!”
“Không cần đâu, anh có tay có chân mà!”
“Không cần cái gì chứ, anh hiện tại rất yếu, cứ để em!”
Cô cố chấp đẩy trọng trách về phía mình, mở nắp khay giữ nhiệt ra, mùi cháo bốc lên thơm phức, vừa khuấy vừa bảo cháo này do chính tay cô nấu nên.
Hứa Tần Lâm lúc này vô cùng vui vẻ, những rét buốt mấy ngày quay đã tản bớt đi.
Từng muỗng cháo được cô đúc cho, Hứa Tần Lâm rất ngoan ngoãn ăn.
“Em dự định lúc nào sẽ về?”
Tay múc cháo của Anna khựng lại, mi tâm khẽ động đậy, sau đó ngẩng mặt nhìn cậu đáp lời:
“Lúc nào anh bình phục!”
Hứa Tần Lâm cảm thấy cứ ở đây thêm lúc nào thì xác suất cô tuột khỏi tầm tay cậu càng cao, thật không an lòng, quyết định:
“Hết tuần này nhé!”
“Hết tuần này chỉ có ba ngày nữa, sức khỏe anh sao có thể…”
“Em thấy anh yếu đuối thế à?”
“Tùy anh vậy!”
Anna thở dài, có thể cảm nhận rõ Hứa Tần Lâm là đang nghĩ gì.
Cô sẽ không để cậu cứ vì mình mà đau lòng.
Trước kia Hứa Tần Lâm là người yêu của cô, đùng một cái tình cảm của cả hai không còn, Anna nghe kể lại đã thấy đau lòng, nói chi Hứa Tần Lâm lại tốn tiếp năm năm nữa theo đuổi cô trở lại, Anna đang rất suy xét về mối quan hệ của hai người.
Ở bên ngoài, Mặc Đình Phong tựa vào vách tường, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khí tức lạnh lẽo chiếm lấy anh toàn bộ.
Tận mắt thấy người con gái mình yêu đút ăn cho một người đàn ông khác, tận tai nghe cô sắp trở lại Pháp, trong người anh cuộn lên một cổ tức giận muốn nổ tung.