Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 112


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 112


Sắc mặt Anna như không còn một giọt máu, cả người cứng ngắc.

Mặc Đình Phong đã tỉnh dậy từ lúc nào? Vậy là nãy giờ anh toàn giả vờ?
Mặc Đình Phong ngắt nhẹ cánh mũi của Anna nhếch mày thách thức, vẻ lạnh lùng bình thường chuyển thành ngang ngạnh nhìn cô.
“Thế nào, sợ rồi? Đêm hôm qua em rất điên cuồng cơ mà.

Cứ kéo tôi vận động cùng em.

Bây giờ thì bày ra bộ dạng nhút nhát này?”
Cô há hốc mồm, cảm thấy lời nói này của anh rất quá đáng, cơn tức giận tuôn trào dữ dội, phản bác lại:
“Anh hôm qua cũng rất cuồng nhiệt, sao lại nói chỉ mình tôi? Mặc Đình Phong, tên vô sỉ này…”
“Nên nhớ hôm qua là tôi cứu em đấy, lại còn chửi tôi? Cứu em để không bị tên già kia động vào, và còn cứu em việc…”
Mặc Đình Phong cố tình kéo dài giọng, chọc Anna.

Cô xấu hổ, ngắt lời anh:
“Tôi biết rồi! Thật sự rất cảm ơn Mặc tổng.

Xem như đêm qua chỉ là thỏa mãn lợi ích của nhau đi.

Bây giờ tôi về khách sạn đây, tạm biệt!”
Anna một lần nữa bật dậy muốn rời đi, Mặc Đình Phong như cũ vẫn đẩy người cô xuống, mặt đối mặt, ánh mắt anh dần chuyển sang lạnh lẽo hù doạ Anna.
“Ai cho em đi? Đền bù đi!”
Cô ngờ nghệch gãy đầu, đền bù cái gì? Người chịu thiệt là cô cơ mà? Hôm qua để anh hưởng thụ cơ thể trinh trắng của mình cả đêm, vậy mà giờ bắt cô đền bù, thật tức cười!

“Mặc tổng! Nói sao đi nữa anh cũng là hàng tái sử dụng, chẳng phải là trai tơ gì.

Còn tôi mới gọi là người mất đi lần đầu tiên.

Tôi chả nói một lời còn anh lại đòi đền bù, chuyện này đồn đại ra ngoài anh không sợ sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?”
Mặc Đình Phong vừa tức giận vừa buồn cười.

Chết tiệt thật, cái tình huống cẩu huyết này…
Cô bảo anh đã qua “sử dụng”? Cô nào biết trước kia người “sử dụng” cũng chính là cô.

Chỉ mới lần hai đã khinh thường anh thế rồi.

Lấy đi lần đầu tiên của cô gì chứ, là lần thứ hai cơ! Chỉ có cô ngốc từ đầu chí cuối không biết gì.

Mặc kệ, Mặc Đình Phong bẹo má cô một cái mạnh để trừng phạt cô, dịu giọng bảo:
“Vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!”
“Không cần!”
Cô gạt tay anh ra khỏi mặt mình, điệu bộ hung dữ lườm anh.
“Mặc tổng, tôi biết anh là vì tôi giống hệt vợ anh mới có thể lên giường với tôi.

Không cần chịu trách nhiệm gì cả.

Xem như chuyện hôm qua không xảy ra đi!”
“Xem như chưa từng xảy ra? Em nói dễ dàng quá! Anna, tôi thật sự muốn thử một lần yêu thêm một người.

Tôi không vì vợ cũ của tôi mới lên giường với em, tôi vì em!”
Anh muốn thử một lần yêu thêm một lần nữa, không phải là buông bỏ người vợ kia, mà anh muốn yêu thêm cô của phiên bản khác, một Hạ Nhược Hy quên đi mọi thứ, vô ưu vô lo, không bị quá khứ bi thương trước đây làm cho thống khổ.

Anh cũng không hy vọng cô nhớ lại quá khứ đau lòng đó, chỉ muốn một lần nữa có được trái tim cô.

Biết rằng làm như thế là đang trái lời hứa năm xưa của mình với Hứa Tần Lâm, nhưng Mặc Đình Phong không có cách nào buông bỏ cô.

Anh có thể bù đắp lại lời hứa đó bằng tất cả mọi thứ anh có để đổi lấy người phụ nữ anh yêu.
Anna đối diện với lời nói kia, một tia lây động đánh mạnh vào trái tim cô, không ngừng thổn thức.

Ánh mắt chân tình sâu thẳm của Mặc Đình Phong như thôi miên, cuống cô vào lưới tình của anh.

Vì cô? Có thể là vì cô sao?
Mặc Đình Phong trông thấy cô ngây ngô tròn mắt kinh ngạc nhìn mình, anh không kìm lòng, cúi đầu, thừa cơ hội muốn chiếm lấy đôi môi hé mở kia.

Anna nhất thời giật mình quay mặt sang hướng khác, khiến môi anh rơi trúng vào bên má của cô, nong nóng và mềm mại lan toả khắp da mặt cô, giây sau liền ửng đỏ lên.
“Mặc tổng, tôi… tôi đi đây! Không còn sớm nữa.”

Lần này Anna hành động rất nhanh.

Đêm qua khi “lăn lộn” đủ mọi kiểu trên giường đến thỏa mãn, Mặc Đình Phong đã tắm rửa sạch sẽ cho cô, mặc cho cô chiếc đầm ngủ của khách sạn nên hiện tại cô không rơi vào tình trạng khoả thân.

Anna nhặt hết quần áo rơi vãi dưới nền đất rồi chạy tọt vào nhà tắm thay đồ.

Mặc Đình Phong nhìn theo mỉm cười ấm áp.

Dáng vẻ ngại ngùng của cô đáng yêu chết mất!
Khi cô bước ra, không thèm ngó đến anh một cái mà trực tiếp mở cửa, Mặc Đình Phong để lại một câu với cô:
“Tôi sẽ theo đuổi em, cứ chờ xem!”
Tay vặn cánh cửa của Anna nắm thật chặt, hai mắt sa sầm, một lúc mới có can đảm mở cửa bước đi.

Khi Anna trở về khách sạn Tư Phỉ đã là trưa trời.

Vừa mở cửa đã thấy Nathaly và Hứa Tần Lâm có mặt ở phòng mình mà khiếp đảm.

Vốn dĩ đêm qua cô thực hiện chuyện xấu nên tâm thế lúc nào cũng sợ hãi người khác biết được, trong người bắt đầu căng thẳng.
Nathaly chợt nhìn thấy cô ngoài cửa liền chạy đến nắm lấy tay cô, vẻ mặt không giấu nổi mừng rỡ.
“Anna, cuối cùng em cũng về rồi! Biết rằng chị với Hứa tổng lo cho em lắm không?”
Vẻ mặt Anna tái nhợt, một phần vì hôm qua “lao lực” nhiều, một phần vì sợ hãi sẽ bị bọn họ nhìn thấu nội tâm.

Hứa Tần Lâm nhận thấy cô rất khác lạ, tiến lại gần, giữ chặt bả vai cô đối mặt với mình, hỏi:
“Em không sao chứ?”
Cô chớp mắt một cái giấu đi tâm tình rối như tơ vò, lắc đầu.
“Em không sao cả, hôm qua em đi dự tiệc chỉ uống say một chút, một người bạn em quen biết vì không biết chỗ ở của em ở đâu nên đã đưa em đến khách sạn khác ngủ tạm qua đêm.

Em vừa tỉnh lại liền quay về đây ngay.”
Nathaly chau mày khó chịu, lên giọng trách mắng:
“Em có bị ngốc không? Thân con gái mà lại để mình uống say rồi mặc người ta đưa đi mất, lỡ như hôm qua là một người bạn xấu thì hôm nay sẽ như thế nào?”

Nội tâm Anna bị Nathaly nói đến chấn động, thật sự đó không phải lỡ như, đó là sự thật! Cô đã bị thất thân rồi, hiện tại cũng chẳng đủ can đảm nhìn mặt Hứa Tần Lâm dù chỉ một lần.
Nathaly rất lo cho Anna, quen biết làm việc với nhau được bốn năm, thấy cô xinh đẹp lại tài năng, ra đời dễ bị ganh ghét hãm hại, cô ấy luôn để mắt đến những người xung quanh Anna.

Nếu cô biết hôm qua Anna bị người ta hãm hại làm cô thất thân, chắc rằng Nathaly sẽ nổi cơn thịnh nộ nổ tung mất.
Hứa Tần Lâm ngăn cản cô ấy:
“Được rồi, dù sao em ấy cũng về bình an vô sự là tốt rồi!”
Nathaly mới để ý đến Hứa Tần Lâm đang có mặt tại đây, trong lòng cao hứng.

Đối tượng bên cạnh Anna tốt nhất chính là đây, vẫn như mọi lúc, cô ấy tạo cơ hội cho hai người họ.
“Ừm, chị có một cuộc họp trực tuyến ấy, phải về phòng trước đây.

Hai tụi em cứ từ từ mà nói chuyện đi!”
Tiếng cửa đóng sầm lại, Anna nhắm mắt thầm trách Nathaly đã đẩy cô vào tình huống hổ thẹn này.

Cô chẳng biết nói lời gì với Hứa Tần Lâm, chỉ lẳng lặng đứng im cúi mặt, thế là cậu ấy mở lời trước.
“Buổi chiều này có muốn cùng anh đến bãi biển Tây Nam không? Ở nơi đó rất thoáng đãng, rất phù hợp cho một người thích yên bình như em.”
Anna không khoẻ trong người, lại còn cảm thấy tội lỗi với Hứa Tần Lâm, cô muốn từ chối thì người đàn ông kia đã biết trước kết quả, chặn miệng cô lại bằng câu nói:
“Chẳng lẽ em chán ghét đi với anh đến vậy?”
Cô ra sức phủ nhận, xua tay.
“Làm sao có thể như vậy, anh đừng đùa.

Được rồi, chiều nay đến đón em nhé!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.