Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 106


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 106


Anna sau khi nộp bản thiết kế cho Shine, cô khá rãnh rỗi, ở phòng khách sạn hết nghịch điện thoại đến buồn chán vẽ một bản thiết kế ngẫu hứng.

Đến trưa thì điện thoại đổ chuông.

Là Mặc Đình Phong gọi đến, anh bảo rằng có việc đột xuất ở Mặc Thị, không thể đi rước Tiểu Hy được, muốn làm phiền cô rước cô bé giúp anh.

Anna liền đồng ý.
Cô vào trong thay đồ, khoác một chiếc áo khoác giản dị rồi xuống khách sạn bắt một chiếc taxi đến trường học của Tiểu Hy.

Không ngờ rằng vừa vào trong đã có chuyện.

Từ xa nghe tiếng mắng chửi của một người phụ nữ văng vẳng, nhiều người đi đến xem, không ai dám nói gì.

Cô giáo chỉ biết lẳng lặng nghe mắng.
“Cô là cô giáo mà làm việc kiểu gì vậy? Dám để thằng nhóc mất dạy này đánh con tôi bị thương.

Tôi sẽ nói với chồng tôi, để xem đến ngày mai cái trường này còn hoạt động được nữa không.”
Người phụ nữ quay sang Tiểu Hy, chỉ thẳng vào cô bé đang run sợ rơi nước mắt, quát cô bé:
“Còn con nhóc này nữa, con cái nhà ai mà mới lớn đã khiến đứa bé trai này đánh con trai tôi, chắc là cha mẹ không biết dạy rồi, cô còn không mau gọi cho phụ huynh nó đến đây?”
Cô giáo mặt mày tái mét, bởi hơn ai hết cô biết nếu Mặc Đình Phong đến đây, biết con gái mình bị ức hiếp thì sẽ xảy ra chuyện lớn, ngậm ngùi đứng im chịu trận từ người phụ nữ này.

“Cô còn đứng ngờ đó nữa, muốn chết hả?”
“Câm cái miệng thối của cô lại! Ai cho cô cái quyền sỉ nhục con gái tôi?”
Anna tức giận tiến vào trong lớp ôm lấy Tiểu Hy, trong lòng như muốn bừng cháy.

Vì sợ người khác chụp ảnh đưa lên mạng bại lộ thân phận của mình sẽ gây ra rắc rối lớn nên cô bịt khẩu trang kín mít.

Lần đầu tiên Anna thấy một con người có thể hóng hách đến mức này.


Mà người phụ nữ thấy cô mới ngờ ngợ không tin vào mắt.

Nhưng chẳng bao lâu, cô ta lại tiếp tục không coi ai ra gì.
“Nhìn bộ đồ rẻ rúng của cô là hiểu nghèo mạt sát rồi, còn bịt khẩu trang không cho người ta biết mặt, chắc là xấu xí lắm đây, vậy mà dám để đứa con gái nghèo hèn đó đến học ở đây.

Nếu không biết dạy con, tôi có thể cho người dạy thay cô, khỏi cần cảm ơn!”
“Xin lỗi, con tôi dạy rất tốt, không cần một người thấp kém về đạo đức như cô có ý kiến.

Đẹp hay xấu, nghèo hay giàu liên quan gì? Là người lớn thì nên học cách tôn trọng người khác chút đi.

Nhà cô giàu thì đã sao? Thì được phép nhục mạ người khác, làm gì thì làm hả?”
Người phụ nữ vẫn không chút chột dạ, cười khinh khỉnh với lời nói của Anna.
“Chồng tôi là Nam Thiệu, chủ của doanh nghiệp lớn Nam Thị đó, còn chồng cô? Chắc là một thằng nghèo rách rưới rồi.

Cho nên mới đi lấy loại phụ nữ như cô, đẻ ra đứa con gái mất dạy kia!”
Anna không còn nhịn được nữa, trong cơn giận dữ, cô không còn gì để dè dặt, gằn giọng đối chấp một mất một còn với người phụ nữ kia.
“Nè! Cô ăn nói cẩn thận một chút, có tin một câu nói của tôi, cái doanh nghiệp quèn của chồng cô lập tức đi đời không? Nói cho cô biết, chồng tôi là doanh nhân giàu có nhất thành phố này, thành công nhất đất nước này, cái công ty nhỏ nhoi của cô chẳng là cái thá gì cả.

Dám nói con tôi mất dạy? Cô thì có dạy quá đấy, đừng để tôi phải nặng lời, một khi tôi đã nổi giận thì cô không thể sống yên thân đâu!”
Người phụ nữ lúc này càng bị Anna chọc cho tức giận hơn, tiến đế kéo áo cô một cái mạnh, nghênh mặt.
“Cái thứ dơ bẩn nghèo hèn mà dám lên mặt với tôi? Tôi vẫn sống sờ sờ trước mặt cô này, cho tôi không thể sống yên thân đi, làm đi! Cũng tiện đây xin hỏi quý danh của chồng cô đi, giàu nhất đất nước? Ha! Buồn cười chết được!”
Mọi người xung quanh không ngừng xì xào bàn tán, ngầm hiểu là người phụ nữ kia quá đáng, nhưng họ vẫn không tin Anna có một người chồng giàu có bởi đồ trên người cô rất đổi bình thường, một phu nhân quyền quý làm sao có thể diện bộ đồ thế này ra ngoài?
“Sao nào? Nói cho lắm vào rồi không thể nói chồng cô là ai sao? Đừng có nhận bừa nhân vật tầm cỡ nào đó chứ!”
Anna nghẹn họng, tức giận tay nắm thành đấm.

Nếu cô nói chồng cô là Mặc Đình Phong thì được đấy, cô sẽ giải thích với anh sau nhưng lỡ như bọn họ yêu cầu gọi anh đến thì phải làm sao đây? Mặc Đình Phong hiện tại đang bận.

Nhưng cô không thể chịu thua trước mặt người đàn bà hống hách này, nếu không cô sẽ trở thành trò cười cho mọi người, cũng khẳng định câu nói của cô ta là đúng sự thật.
“Nói ra chỉ sợ cô chết khiếp.


Chồng tôi là Mặc Đình Phong, chủ của Mặc Thị cùng các công ty doanh nghiệp lớn nhỏ trải dài trong nước lẫn ngoài nước!”
Lúc này, người đàn bà kia cười phá lên, không hề tin lời của Anna nói.

Gì mà vợ của Mặc Đình Phong? Cô ta hơn ai hết rõ là Mặc Đình Phong rất yêu Hạ Nhược Hy, sau khi cô mất thì anh cũng hôn mê bất tỉnh, mới tỉnh lại gần đây, đâu ra một người vợ?
“Nực cười chết tôi rồi, mọi người có thấy người phụ nữ này nói dối hay như hát không, haha!”
Những người xem ở đây cũng như cô ta, không hề tin tưởng Anna khiến cô rất bực bội.

Người đáng ghét là cô ta sao hiện tại đổi thành cô rồi.
“Hừ! Không tin thì chống mắt lên xem, mở lỗ tai ra mà nghe đây!”
Anna liền rút điện thoại từ trong túi ra, mở khoá màn hình, tìm ngay số điện thoại của Mặc Đình Phong gọi đi, bằng mọi giá hôm nay cô phải làm cho người phụ nữ này biết thế nào là bẻ mặt.

Tiếng chuông vang lên rất lâu càng làm người phụ nữ thêm đắc ý cười cợt ôm con trai cô ta.

Tưởng rằng cuộc gọi sắp tắt đi thì đến giây cuối cùng đã bắt máy.

Anna cắn răng, mở lời:
“Chồng à!”
“Hả?”
Mọi người hiện tại rất yên lặng nghe cuộc gọi của hai người này.

Trong mắt họ chỉ là cặp vợ chồng nói chuyện tình cảm với nhau bình thường nhưng Anna rõ nhận ra tiếng nói của anh có chút hoang mang, cầu trời khấn phật cho đừng bị lộ manh mối nào, lại tiếp tục nói:
“Chồng à, anh có thể mở camera lên nói chuyện với em được không?”
“Ừm… được!”
Chỉ là một câu nói, không ngờ Mặc Đình Phong chịu nghe theo cô mà không hỏi bất kì cái gì, trong lòng Anna thầm đội ơn anh.

Khi màn hình được phóng to hình ảnh dung mạo tuyệt sắc của Mặc Đình Phong rồi, Hạ Nhược Hy cũng mở màn hình lên.
“Vẫn đang ở trường, chưa đưa Tiểu Hy về sao?”

Cô vờ ra vẻ hờn dỗi với anh.
“Vốn dĩ là vậy nhưng… có kẻ xấu ức hiếp em và bảo bối của chúng ta.

Chồng à, anh phải làm chủ cho mẹ con em!”
Anna cố làm ra vẻ nũng nịu nhất có thể mà chính cô còn cảm thấy buồn nôn.

Hiện tại cô còn không dám nhìn thẳng vào màn hình xem sắc mặt của Mặc Đình Phong thế nào, cũng không dám tưởng tượng đến sau chuyện này gặp mặt trực tiếp với anh, chắc cô sẽ đội mấy trăm cái quần để che đi sự xấu hổ này.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng nói trầm ấm phát ra từ loa điện thoại hỏi:
“Là ai dám?”
Cô liền chóp lấy cơ hội lật camera quay thẳng mặt người phụ nữ kia.
“Là cô ta, cô ta mắng Tiểu Hy bé bỏng của chúng ta không được dạy dỗ.

Mắng em xấu xí, mắng anh nghèo hèn rách rưới.

Anh xem nếu mắng em xấu xí em có thể bỏ qua, thế mà anh đẹp trai phong độ, nhà giàu khỏi bàn, vậy mà cô ta dám nói thế.

Còn có Tiểu Hy, con bé được sự gia giáo đàng hoàng của Mặc gia vậy mà cô ta dám bảo con bé mất dạy, em rất tức giận.

Chồng à, anh phải đòi lại công bằng cho em!”
Mọi người lúc này mới khiếp đảm tròn mắt nhìn nhau, hiện tại họ mới tin Anna chính là Mặc phu nhân.

Kì này xem ra người phụ nữ kia tiêu đời rồi, cũng rất đáng đời!
“Tô Uyển?”
“Anh quen cô ta?”
“Em không nhớ sao? Cô ta từng muốn dành anh từ tay em đấy!”
Anna ngờ ngợ, nói vậy là hiện tại cô đang trong vai người vợ đã mất của Mặc Đình Phong, mà người phụ nữ đáng ghét này trước kia là tình địch của vợ anh? Ây! Có cơ hội rồi!
“Thì ra là Tô tiểu thư, tôi xém quên mất.

Trước kia còn định giật chồng tôi đây mà!”
Mọi người xung quanh một lần nữa bàn tán xôn xao.

Không ngờ Tô Uyển này lúc trước là con giáp thứ mười ba, hiện tại còn dám ức hiếp vợ con của Mặc Đình Phong, nhất định là cô ta cố tình, thật không biết xấu hổ.
Một người phụ nữ bất bình lên tiếng thay:
“Người phụ nữ xấu xa này ức hiếp vợ con ngày đấy Mặc tổng.


Ban nãy chúng tôi đến đón con sớm thấy rõ con của cô ta muốn đánh con của ngài, cũng may có cậu bé ngồi kế bên đẩy con cô ta ra vô tình làm nó té xuống.

Từ đầu chí cuối đều là con cô ta sai, vậy mà chửi mắng cô giáo và vợ con ngài thậm tệ.

Ngài phải làm theo lời của phu nhân nói, nhất định không tha cho người phụ nữ này!”
Anna rất biết ơn người phụ nữ kia đã nói thay cô.

Nhưng… ban nãy hình như cô mạnh miệng quá nhỉ, ngỡ như khiến Mặc Đình Phong khó chịu, anh tức giận lên bảo không muốn làm thì sao?
“Nói xem em đã nói cái gì?”
“Em… em bảo anh có thể làm cho công ty họ phá sản ngay lập tức, còn… còn có bảo nếu em tức giận, cô ta sẽ không yên với em!”
Nói xong, Anna thấy nụ cười nhạt của Mặc Đình Phong qua điện thoại, chắc là đang cười nhạo cô, thật muốn đào một cái hố tám mét để chui xuống, vui mình xuống từng lớp đất.

Cô dám nhận làm vợ anh, tùy tiện hống hách thế này, ấn tượng tốt gì chứ, đậu bản thiết kế gì chứ, mọi thứ đều bị phá hủy tan tành rồi.
“Vậy em muốn cô ta thế nào?”
Câu hỏi thế này… chẳng lẽ anh muốn thực hiện theo lời cô sao?
“Em muốn cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt em và Tiểu Hy nữa!”
“Đơn giản là vậy?”
“Ừm!”
“Vậy chỉ có một cách chắc chắn nhất là cô ta… phải chết!”
Giọng nói Mặc Đình Phong bỗng chốc lạnh thấu xương hù cho mọi người khiếp sợ, nhất là Tô Uyển.

Dù là năm năm trước hay năm năm sau thì Mặc Đình Phong cũng vì Hạ Nhược Hy mà không ngừng tay trừng trị cô ta.

Ban nãy thấy hình dáng của Anna rất giống Hạ Nhược Hy, cô ta còn không tin, hiện tại đã hiểu.
“Đùa chút thôi.

Tôi không phải là xã hội đen.

Nhất định sẽ thực hiện theo lời phu nhân đã nói.

Em hãy yên tâm cùng con chờ anh ở đấy, anh đến ngay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.