Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 103


Bạn đang đọc Tổng Tài Câm Em Là Định Mệnh Của Anh! – Chương 103


Anna đứng trước hàng chục siêu xe, nhìn tên đàn ông kia đang chọn lựa.

Cô thật sự chẳng có tiền, cũng chẳng có quyền, đành phải miễn cưỡng đóng giả bạn gái của tên này.

Dù sau cũng là một buổi thôi, sẽ không kéo thêm bất kì rắc rối nào nữa, cô cũng tự hứa với lòng kể từ nay dù có là một người mù đường cũng sẽ không tự tiện đi lại ở đây.
Tên đàn ông kia xem ra khá giàu có, chiếc xe con cưng của hắn bị cô làm trầy, hắn liền vứt bỏ luôn ở ven đường đi mua một chiếc xe khác giống hệt.

Thật là phí của.

Để một lúc nữa Anna sẽ xem rốt cuộc gia đình hắn là giàu có đến cỡ nào.
Khi cô bước lên chiếc siêu xe ngồi yên vị chưa được bao lâu, tên đàn ông không nói không rằng lập tức đạp ga phóng nhanh như một cơn gió lao ra ngoài đường.

Anna chưa kịp phản ứng, nếu không thắt dây an toàn đầu cô đã bị đập vào xe, hét toáng lên:
“Tên điên này chạy chậm lại đi!”
Tên thiếu gia bĩu môi, nhát gan như vậy mà thích mạnh miệng trước mặt cậu ta? Khẽ cong môi xấu xa, hắn càng đạp mạnh ga hơn.

Tiểu Hy cứ không chịu ăn uống từ hôm qua đến nay làm Hà Vân Phi vô cùng lo lắng, sáng sớm đã bế cô bé xuống nhà để thoải mái tinh thần, dỗ ngọt đút cô bé ăn.

Tiểu Hy không muốn ăn, cứ liên tục né tránh muỗng cháo.

Mếu máo nói ba mình thật đáng ghét không cho mình gặp mẹ, muốn bà đưa cô bé đi gặp mẹ.

Hà Vân Phi biết tìm đâu ra mẹ cho Tiểu Hy? Con bé vì thế cũng giận bà luôn, ngoảnh đi giận dỗi.

Trong khi Hà Vân Phi bất lực thở dài thì bên ngoài có tiếng bấm chuông, Hứa quản gia đi đến mở cửa ra, ánh mắt bất ngờ đến khiếp đảm che miệng.
Hà Vân Phi chẳng nghe Hứa quản gia nói năng gì, sinh ra nghi hoặc nhìn về phía cửa.


Thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện, không ai khác là Mặc Thế Thành.
Tiểu Hy vừa thấy cậu ấy, hai mắt sáng rực lên, tụt người xuống chạy đến phía Mặc Thế Thành gọi to:
“Chú hai!”
Cậu ngụp người xuống đón lấy cơ thể bé bỏng của Tiểu Hy vào lòng rồi bế lên, cưng chiều hôn lên cái má bầu bĩnh của cô bé.
“Tiểu Hy của cậu mới đó đã lớn thế này rồi?”
Hình như Tiểu Hy và Mặc Thế Thành rất thân thiết, cô bé dùng hai tay bé nhỏ của mình méo lên hai bên mặt của Mặc Thế Thành cười tươi.
“Cậu cứ đi chơi mà không ở nhà chơi với Hy, Hy buồn lắm!”
Thấy cô bẻ tủi thân như vậy, Mặc Thế Thành cũng méo lại cái má bánh bao phúng phính của cô bé chọc ghẹo.
“Chẳng phải ba con tỉnh rồi sao? Chú hai còn tưởng có ba rồi Tiểu Hy sẽ quên đi người chú này chứ?”
“Không có đâu, ba đáng ghét lắm!”
Tiểu Hy vừa nghe nhắc đến Mặc Đình Phong đã giận dỗi lên.

Mặc Thế Thành xoa đầu cô bé này, thầm nghĩ Mặc Đình Phong vốn tính cách quái dị với mọi người, có lẽ đối xử không tốt với Tiểu Hy khiến cô bé tức giận như vậy.

Không sao, anh không cưng con bé thì để cậu ta cưng vậy.

Vốn từ nhỏ Tiểu Hy bé bỏng chẳng biết sao rất thích Mặc Thế Thành, mỗi khi cậu ta bế cô bé cứ cười khúc khích, đến khi lớn lên cứ đeo bám theo cậu chơi cùng.

Tuy Mặc Thế Thành rất ít ở nhà nhưng mỗi khi trở về Tiểu Hy đều đeo theo cậu ấy.

Cô bé đáng yêu như vậy Mặc Thế Thành làm sao không yêu chiều cho được?
“Thế Thành! Con về rồi?”
Mặc Thế Thành khẽ gật đầu với Hàn Nhung.

Nãy giờ chơi với Tiểu Hy quên béng đi sự xuất hiện của người khác ở đây.

“Vâng, con vừa về! Chào mẹ, mẹ cả! À, hôm nay con có một bất ngờ dành cho mọi người.”
“Bất ngờ gì chứ?”
Hàn Nhung tỏ ra khá tò mò, Lưu Nhã cũng vừa trong nhà đi ra, thấy Mặc Thế Thành ở đây.

Bình thường cậu ta như là người không trưởng thành, cứ thích pha trò trêu mọi người, không biết hôm nay lại có trò gì.
“Vào đi!”
Tiếng nói vừa rơi, Anna từ bên ngoài cửa bước vào, cất ánh mắt dè dặt nhìn mọi người ở trong, trái tim trong lồng ngực cô không kìm được đập rất nhanh.

Mà mọi người đều đứng hình nhìn cô chằm chằm…
Hà Vân Phi đứng bật dậy, không thể tin được.
“Nhược… Nhược Hy?”
Tiểu Hy tụt xuống khỏi người Mặc Thế Thành chạy nhanh đến ôm lấy Anna gọi to:
“Mẹ ơi!”
Anna chưng hửng khi thấy Tiểu Hy.

Vậy là… tên thiếu gia này là người nhà Mặc gia? Sao có thể trùng hợp đến vậy?
“Mẹ, mẹ ơi!”
Anna bị tiếng gọi của Tiểu Hy hồi phục tinh thần, bế cô bé lên ôm vào lòng.

Cô bé mà biết cô đến đây với thân phận bạn gái của Mặc Thế Thành thì biết giải thích thế nào?
“Tiểu Hy! Đây mà thím hai tương lai của con, đừng gọi là mẹ chứ?”
Một lần nữa, Mặc Thế Thành khiến mọi người kinh ngạc tột độ, Hàn Nhung bước đến lườm cậu ta.
“Con nói bậy bạ gì vậy?”
Mặc Thế Thành thở dài, bất mãn.


“Mẹ khéo có đùa, khi mà con chưa có người yêu mẹ cứ nằng nặc đòi cho bằng được, bây giờ con dẫn người yêu về ra mắt mẹ mẹ lại không tin, thật buồn cười!”
“Thế Thành con nói đùa phải không? Nhược Hy… sao có thể?”
“Cô ấy không phải chị cả, chị cả đã chết lâu rồi, cô ấy là người yêu của con!”
Anna ôm Tiểu Trong lòng mà căng thẳng với không khí ở đây, tình huống gì đây? Chẳng lẽ bọn họ lại nhận cô là mẹ của Tiểu Hy? Quái lạ, nhìn cô giống người phụ nữ ấy như thế sao?
Tiếng sôi ọt ọt từ cái bụng bé nhỏ của Tiểu Hy.

Cô bé chợt cất mắt nhìn cô, thấy cô không nhịn được cười mà xấu hổ.
“Hy không cho mẹ cười Hy đâu!”
Anna càng buồn cười hơn, cố nhịn xuống nhìn sang bát cháo đang đặt trên bàn mà đi đến.
“Nào, chị đút em ăn!”
“Cháo nguội rồi, Tố Linh!”
Hà Vân Phi to tiếng gọi, Tố Linh liền từ bên trong đi ra.

Giống như mọi người ở đây, cô ấy vô cùng kinh ngạc với Anna.
“Mợ… mợ…”
“Đi hâm lại cháo cho Tiểu Hy mau đi!”
“Dạ…!dạ!”
Tố Linh bưng tô cháo đi, run đến làm rơi xuống.

Cô ấy không ngớt lời xin lỗi rồi nhặt những mảnh vỡ của cái bát lên, Hà Vân Phi buồn bực vô cùng.
“Vào lấy bát cháo khác mau đi, để đó bảo người khác dọn!”
“Dạ bà cả!”
Tố Linh liền chạy thật nhanh vào bên trong múc một bát cháo khác.

Một lúc người hầu khác đi ra nhặt.

Không khí bây giờ vô cùng áp lực, Anna đối diện với cái nhìn chằm chằm của Hàn Nhung và Lưu Nhã mà áp lực bội phần.

Khi Tố Linh mang cháo lên, Anna nhận lấy, dè dặt.
“Xin phép cho con đút Tiểu Hy ăn cháo nhé! Con bé đói bụng rồi!”

Hà Vân Phi nhìn cô một lúc lâu chăm chú, đến mức Anna hồi hộp nghĩ rằng bà sẽ không cho phép cô đưa cháu mình đi, không ngờ bà ấy gật đầu một cái cho phép.

Anna liền bế Tiểu Hy ra ngoài khu vườn trốn tránh không khí nóng bức này.
Hà Vân Phi tiến lại gần trước mặt Mặc Thế Thành, ánh mắt tóe lên tức giận.
“Cậu rốt cuộc muốn giở trò gì?”
Mặc Thế Thành thở dài một cái mệt mỏi.
“Biết thế nào mọi người cũng sẽ nhần Anna là chị cả thôi.

Con nói lại lần nữa, chị cả chết lâu rồi, cô gái này là người yêu của con!”
“Tốt nhất như lời cậu nói!”
Nói rồi, Hà Vân Phi xoay người lên lầu, không lâu sau Lưu Nhã cũng rời đi, chỉ còn Hàn Nhung.

Bà hiểu rõ đứa con trai này lúc nào cũng chẳng có nghiêm túc, trừng cậu.
“Là con cố tình đúng không? Biết bao cô gái ngoài kia không quen con lại chọn ngay người giống hệt Nhược Hy.”
“Ngẫu nhiên thôi! Năm xưa biết bao người chưa vợ vậy tại sao mẹ chọn ngay người có vợ rồi để gả thế?”
“Con…”
Hàn Nhung bị con trai chọc tức đến cứng họng, lồng ngực phập phồng liên tục.

Cậu ta không một chút áy náy với mẹ mình, còn nhếch mày nói tiếp:
“Thế nào? Sao mẹ không nói nữa? Biết sao tôi trở nên thế này không? Vì sống trong gia đình như này đó, ba thì mê nữ sắc cưới tam thê tứ thiếp, mẹ thì thích làm vợ lẽ.

Mà hình như tôi di truyền từ ông ấy, cũng muốn trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy.

Năm xưa tôi thích chị cả, nghe tin chị ta chết rồi thật rất tiếc, hôm nay gặp một người giống hệt chị ta như vậy, không đời nào tôi bỏ qua.
“Nói rồi, Mặc Thế Thành xoay người rời đi, để lại Hàn Nhung đau lòng đứng sững ở đó.

Đứa con cứng đầu này bà thật không biết dạy làm sao.

Tự dưng dẫn một người giống hệt Hạ Nhược Hy về nhà nói rằng người yêu mình, liệu bên trong còn có khuất tất gì chăng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.