“Tại sao doanh thu tháng này lại giảm xuống?”
Lôi Dực một thân tỏa ra hơi lạnh, đôi mắt sắt bén dọa đám người ở đây sợ chết khiếp!
Không gì hồi hộp bằng lúc họp hàng tháng với sếp lớn cả, lại còn là một vị sếp quá ư là lạnh lùng vô cảm!
Lôi Dực không bắt buộc mỗi tháng phải tăng doanh thu, nhưng có điều… Nhất quyết không được giảm xuống!
Hắn ta là người công tư phân minh, nếu tăng doanh thu thì hắn sẽ thưởng, tăng bao nhiêu cũng được, đó mới là doanh thu thôi, nếu còn tăng cả lợi nhuận thì đương nhiên sẽ có nhiều thứ khác nữa! Nếu giữ nguyên thì không có gì để nói. Còn nếu giảm thì đơn giản thôi, Trừ lương. Mà phần lương bị trừ này chắc chắn sẽ nhiều hơn phần được thưởng rồi!
“Dạ…là vì ảnh hưởng của việc rò rỉ thông tin của phòng chiến lược makerting ạ!”
“Tôi nhớ lúc nào công ty cũng dự trù nhiều phương án, cho nên không có bản kế hoạch đó thì không được à?”
“Ách…. Chuyện này…” Cả phòng họp lại im lặng một lần nữa…
“Hay là do các người cũng như đám nhân viên cấp dưới kia! Đi bàn tán vui vẻ về chuyện của thư kí tôi?”
Cả đám người đồng loạt lắc đầu, chỉ có Hoàng Phương Di là vẫn bình tĩnh như không, chậm rãi đứng lên nói:
“Chuyện lần này ít nhiều gì cũng có liên quan đến bộ phận chúng tôi, cho nên nhất định tháng sau sẽ tăng hiệu suất làm việc lên hết mức có thể! Tôi xin cam đoan!”
Lôi Dực nhìn bà ta một lúc rồi mới gật đầu nói tiếp:
“Về việc chọn trưởng phòng mới, bà có đề bạt ai không?”
“Chuyện này tôi vẫn đang suy nghĩ.” Hoàng Phương Di đẩy nhẹ gọng kính theo thói quen.
“Nếu vậy tôi đề bạt Lý Nhật! Vị trí trưởng phòng của bộ phận marketing phải là người trẻ tuổi thì khả năng sáng tạo mới được đẩy lên hết mức có thể. Lý Nhật vào làm cũng lâu, kinh nghiệm cũng không ít, bà thấy sao?”
Bà ta suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói:
“Nếu vậy tôi sẽ chọn cậu ta!”
“Rất tốt! Cuộc họp kết thúc tại đây! Tôi mong rằng hai ngày nữa sẽ có bản kế hoạch chi tiết về việc đột phá doanh thu tháng này!”
“Vâng ạ!”
—————
“Sao? Tôi được chọn làm trưởng phòng??” Lý Nhật kích động gào thét trong phòng giám đốc.
“Cậu bây giờ phải luôn giữ hình tượng của mình đi, chỉ một chuyện này mà kích động như vậy, sau này còn làm được chuyện lớn gì nữa!” Hoàng Phương Di nghiêm khắc nhắc nhở, tính tình bà ta luôn trầm ổn, không thích những kẻ xung quanh mình náo động làm loạn.
“Vâng! Thật cám ơn giám đốc, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình!”
“Được rồi, cậu về làm việc đi, công việc tôi sẽ lên kế hoạch rồi đưa cậu sau!”
Lý Nhật cúi đầu cám ơn một cái nữa sau đó mới ra ngoài, lại chẳng hay biết rằng mình đang nằm trong kế hoạch của ai đó…
Lôi Dực bổ nhiệm hắn không đơn giản là vì Lý Nhật có tài năng, mà vì Lôi Dực muốn cậu ta thôi tìm Trân Vũ đi!
Đương nhiên Trân Vũ sẽ không thoát khỏi tay hắn nhưng mà cứ có một cái đuôi lẻo đẻo theo sau người con gái của hắn là điều hắn ngứa mắt nhất. Để tránh hắn ta đuổi cổ Lý Nhật hoặc làm gì đó nặng tay hơn thì cách này là cách hay nhất. Còn cái cô Lý Như kia nếu mà còn ôm ấp Trân Vũ của hắn như hai người đồng tính thì hắn sẽ lại đi thêm một bước nữa trong kế hoạch! Lý Nhật và Lý Như là hai người bạn thực sự của Trân Vũ trong Lôi Viễn nên hắn cũng sẽ cố gắng không làm gì quá đáng!
Làm trưởng phòng nghe dễ chứ chẳng dễ lại thêm Lôi Dực sẽ bày thì ra thêm nhiều thứ cho hắn mệt mỏi một phen.
Vậy mà chưa kịp thở phào lại có một rắc rồi nữa:
“Trân Vũ muốn nghỉ phép hả?” tên tổng tài nào đó nhàn nhạt hỏi.
Coi cái mặt hắn kìa, nhìn rõ ghét, ai bảo hắn đẹp trai vậy? – Trân Vũ thầm nghĩ, cô chỉ là muốn nghỉ nửa buổi thôi cũng được, vậy mà mất cả một lúc lâu hắn mới trả lời!
“Dạ phải chủ tịch đại nhân. Ngày mai là ngày rất quan trọng đó nha” Cô nở nụ cười vui vẻ, làm cả khuôn mặt như bừng sáng lên, khiến ai kia nhịn không được muốn bẹo một cái.
“Ngày mai sao lại quan trọng?” Vẫn cái giọng nhàn nhạt ấy…
Cô không trả lời chỉ là mặt bắt đầu đỏ lên như quả cà chua. Hắn thông minh như vậy không cần hỏi cũng biết tôi đang nghĩ gì! Nhưng mà cô sẽ thất vọng rồi..
“Được thôi, mai em được nghỉ”
Cô reo lên vui mừng
“Thật sao?”
“Thật. Nhưng trừ nửa tháng lương”
Cô:”…”
Trân Vũ đứng hình một chút, sau đó mới đành giở trò tiểu nhân ra – Nịnh Hót
“Chủ tịch ơi! Anh luôn là người tốt bụng nhất mà, cũng hay chỉ bảo tôi nhiều thứ.. Tôi… Tôi chỉ muốn nghỉ nửa buổi thôi, có được không ạ?
Lôi Dực hết cách, không phải hắn không muốn cho cô đi, nhưng là chỉ sợ cô sẽ đau lòng mà thôi….
“Được rồi! Chỉ nửa buổi thôi đây!”
“Vâng ạ! Cám ơn chủ tịch đẹp trai!” Nói xong thì vui vẻ nhảy cẩng ra ngoài.
Lôi Dực trợn mắt, hôm nay gan nhỉ??
Lôi Dực là không biết, mình được Trân Vũ ví là đại công, mà một khi Trân Vũ ví ai như thế thì y như rằng sẽ cư xử rất thoải mái, nếu không muốn nói là cùng coi người đó như là giới tính của cô…