TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Chương 27: Một Người Cố Ý Dây Dưa, Một Người Không Nhận Ra Trái Tim Lệch Nhịp


Đọc truyện TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO! – Chương 27: Một Người Cố Ý Dây Dưa, Một Người Không Nhận Ra Trái Tim Lệch Nhịp

Dỗ dành một người đã không dễ, dỗ boss nguôi giận càng không dễ hơn, trải qua quá trình trắc trở, Mạn Giai khuynh càng ngày càng thấm thía.

Nhìn khuôn mặt lạnh tanh, hiện tại đã giảm bớt nhiệt độ đang phóng to trước mắt này, cô không tự chủ được mà đưa tay nhéo nhéo má, rồi kéo nó ra hai bên, rồi lại bóp chúng nó lại, chơi đến vui vẻ mà cười ha ha.

Khuôn mặt boss Dục bị nhào nặn đến biến dạng, từ đầu đến cuối trong mắt chỉ toàn là sự bất đắc dĩ và cưng chiều.

Anh cảm giác như mặt mình đều bị cô làm cho biến dạng, sống gần 30 năm, đây là lần đầu tiên cơ mặt sử dụng nhiều nhất, không phải là cười mà bởi vì bị cô kéo căng.

Dục Ưu Hành cười khổ, hai tay cứng đơ cũng học theo động tác của cô đang sử dụng trên mặt mình, áp lên má cô bóp vài cái.

Mạn Giai khuynh bị hành động của anh khiêu khích, cũng không kiên nể gì mà thỏa sức động tay chân.

Da mặt của cô khác với anh, không cứng rắn mà ngược lại mềm mịn, xúc cảm dưới tay tuyệt vời làm Dục Ưu Hành như bị nghiện mà nhéo nhẹ hai cái.

Ừm, thật mềm….

Dục Ưu Hành không nhịn được nữa, ma xui quỷ khiến kề sát cô, cắn lên má hai cái.

Mạn Giai khuynh (- _ -)

Hai người một qua một lại đến quên trời quên đất, cuộc tàn sát khuôn mặt nhau kết thúc khi Mạn Giai khuynh kéo khóe môi Dục Ưu Hành cong lên, hy vọng anh có thể cười một cách bình thường nhưng đều thất bại, cuối cùng cô lại bị boss Dục đè xuống hôn đến khi không thở nổi mới thôi.


Mọi thứ đều tốt đẹp, chỉ duy nhất ngay lúc này, tại một con hẻm nhỏ ít ai để tâm đến cuối góc phố Tây, một nhóm người cao to vạm vỡ, nhìn mặt liền nhận được rõ là côn đồ, phía dưới đất nhìn rõ là một người phụ nữ quần áo rách nát, cả người đều toàn vết thương, đang co ro ngồi một góc run rẩy.

Không ai nhận ra đó chính là Mạc Tùy Tuyết.

Nhóm người côn đồ gồm 5 người, từ phía trên ngã ngớn nhìn xuống cô ta, vẻ mặt đắc ý và hung tàn, có một người trong 5 người đột nhiên lên tiếng.

Người đàn ông cao gầy, trên mặt có một vết sẹo dài, dùng giọng điệu khàn khàn của người hút thuốc phiện mà hỏi người đàn ông cao to nhất trong nhóm:” đại ca, bây giờ chúng ta làm sao nữa?”.

Người đàn ông được gọi là đại ca, hắn chỉ lẳn lặn rút một điếu thuốc, châm lửa đưa lên miệng, rít một hồi thuốc rồi mới nhả khói, nhìn Mạc Tùy Tuyết, nhàn nhã trả lời:” để cô ta tự sinh tự diệt, đây chỉ mới là cảnh cáo, lần sau, nếu còn không xấu hổ quyến rũ chồng người khác, thì… chậc chậc…. xinh đẹp như vậy… nhưng đáng tiếc…”.

Người đàn ông vừa nói xong, không nén nổi ánh mắt thô bỉ quét trên người Mạc Tùy Tuyết làm cô ta không nhịn được kinh tởm.

Bị 5 người đàn ông cưỡng hiếp, cô ta chỉ cảm thấy kinh, căm phẫn ả đàn bà thuê 5 người trước mặt này.

Bản thân không giữ nổi chồng, còn ra vẻ…. cô ta hận… hận hết các người ngoài kia, tưởng một bước lên mây, ai dè ông già đó lại sợ vợ như vậy.

Cô ta hận….. hận lũ đàn ông đó.

5 người đàn ông bỏ lại sự cảnh cáo rồi bỏ đi, tuy có tiếc nuối về ngoại hình của Mạc Tùy Tuyết, nhưng tiền thuê, gia hạn bao nhiêu, thì họ chỉ cần làm đến mức đó.

Thời buổi này gặp cảnh sát cũng rất rắc rối, vì thế, tránh được lúc nào hay lúc đó.


– ——-

Hôn lễ Xong, đương nhiên là sẽ đi hưởng tuần trăng mật.

Mạn Giai khuynh cũng không ngoại lệ, chỉ có điều thời gian tuần trăng mật bị dời xuống ngày hôm sau mà thôi.

Lý do, bởi vì, Boss Dục sợ sự việc diễn ra quá nhanh, sợ làm cô mệt nên đã dời ngày lại.

Mạn Giai khuynh ngồi trên giường, vừa cầm điện thoại nấu cháo với Tiêu Hỷ Nhi, vừa ngồi sắp xếp quần áo và hộ chiếu.

Trong điện thoại, Tiêu hỷ Nhi la hét muốn hỏi cảnh động phòng hôm trước, vừa cười hắc hắc ái muội, Mạn Giai khuynh chỉ biết thở dài, cười gượng lắc đầu.

Mạn Giai khuynh bị ép đến đường cùng, nói qua loa một chút, nhưng đối phương hình như không hài lòng, muốn hỏi cho tận tường, cô liền đột nhiên nảy ra một ý… liền khéo léo chuyển đề tài qua bên người ANH TRAI TIÊU của cô nàng.

Sự thật Chứng minh, cô liền đúng, vừa nghe đến Tiêu Á Ký, Tiêu Hỷ Nhi dường như nuốt phải ruồi bộ, nhăn mặt kể khổ, nói một lúc liền quên luôn chuyện của cô mà chỉ một mực nói đến anh trai ác ma của cô nàng.

Mạn Giai khuynh vừa nghe vừa cười, Tiêu Hỷ Nhi não phẳng này, người ngoài cuộc như cô đây vừa nghe cũng biết cả hai đều có ý, một người thì theo đuổi cố ý dây dưa, một người lại không nhận ra tim mình bị lạc nhịp.

Hai người này, thú vị lắm.

Dục Ưu Hành từ thư phòng bước ra, liền thấy Mạn Giai khuynh ngồi xếp chân nói chuyện điện thoại đến vui vẻ, anh không làm phiền mà đến ngồi bên cạnh, vươn tay đem áo quần đang xếp dỡ bỏ ngăn nắp vào vali, sắp xếp cẩn thận.


Anh vừa làm xong cũng là lúc Mạn Giai khuynh nói chuyện điện thoại xong.

Dục Ưu Hành liền nhích tới kéo người giam giữ trong ngực.

Mạn Giai khuynh đặt điện thoại qua một bên, mắt nhìn chăm chú gia hỏa trước mặt này, chủ động ôm cổ anh mè nheo:” anh lâmf xong rồi hả?”.

” ừm… em vui vẻ?”.

Vừa nói, Dục Ưu Hành vừa nhích người hôn trên môi cô một cái, trên cằm có một vài cọng râu mới mọc tuy không thấy nhưng lúc sờ sẽ cảm nhận được nó tồn tại, cứ thế cọ sát lên hai má cô.

” vui vẻ nha~”.

Mạn Giai khuynh cười ha ha, càng nhìn boss Dục càng cảm thấy quyến rũ, giống như thức ăn vừa miệng, hợp khẩu vị…..

” ba gọi chúng ta, hỏi một chút có thể về nhà ăn cơm tối hay không”.

Dục Ưu Hành nhìn cô, mở miệng, giọng khàn khàn.

Mạn Giai khuynh gật đầu nhìn anh, từ ba này nghe anh nói cô liền nghĩ ngay đến ba Mạn, không cần phải nói, cũng biết anh đồng ý rồi, từ lúc anh dẫn cô đi viếng mộ ba mẹ anh trở về, anh ngày càng không có tiết tháo như vậy.

Lúc đầu chỉ là e dè, sau đó là không tiết tháo, chờ đến lúc kết hôn xong thì là không kiên nể gì như hiện tại, cũng dễ hiểu thôi, anh bây giờ là danh chính ngôn thuận, gọi thuận miệng như vậy không biết đã lén lút gọi bao nhiêu lần rồi không bằng.

” một lát sau liền đi… em còn muốn đếm tiền mừng “.


Tiền mừng cưới cô còn chưa có đếm đâu~.

Phong bì đỏ nằm rải rác, đương nhiên, bao nhiêu đây đối với Dục Ưu Hành, anh sẽ không để vào mắt, nhưng vì làm bà xã vui vẻ, anh liền bồi bên cạnh cô.

Mạn Giai khuynh vừa kiểm tra phong bì vừa có một chút tiếc nuối về hôn lễ, thực tế, hôn lễ đúng nghĩa, lúc đầu phù dâu sẽ có một bước ngăn cản chú rể đến đón dâu, làm khó dễ một chút, tuy nhiên, lúc bàn ra, ai nấy vừa nghe đến thì liền lắc đầu giả chết.

Bởi vì liên tưởng đến khuôn mặt của boss Dục, làm ai nấy đều nổi da gà…. không ai dám gây khí dễ nên bị cho qua mà tiến hành luôn bước đón dâu.

Tuy nhiên, chỉ có một chút tiếc nuối thôi, còn bao nhiêu lại rất hài lòng, không ai dám trêu chọc boss, nếu có người dám chọc, chắc cũng chỉ có một mình cô to gan mà thôi.

Ha ha…

Mạn Giai khuynh đếm tiền liền quên mất thời gian, cho đến khi sàn nhà rải rác thiệp đỏ, bị Dục Ưu Hành kéo ra khỏi đống ngổn ngang trên giường thì trời cũng đã tối, hai người tắm xong liền ra khỏi nhà đến Mạn gia.

Trước cổng lớn Mạn gia, cũng ngay lúc này, Mạc Tùy Tuyết thân hình xanh xao đứng lấp ló trước cửa nhà, lấm lét theo khe hở nhìn vào bên trong, cô ta đến đường cùng rồi, vừa định bấm chuông cầu cứu liền nghe tiếng xe lại gần, Mạc Tùy Tuyết không hoảng sợ nép vào bên trong góc khuất.

Cửa mở, chiếc xe việt dã ưu nhã chạy vào sân Mạn gia dưới ánh mắt ham muốn của Mạc Tùy Tuyết, khi cô ta nhìn thấy người xuống xe là ai thì cả mặt đều tái xanh và phẫn nộ.

Tại sao…. Mạn Giai khuynh lại được trời ưu ái đến như vậy… còn cô ta thì không?….

Mạc Tùy Tuyết xiết chặt tay nhìn Mạn Giai khuynh, cô vừa bước xuống xe liền cảm thấy có người nhìn mình, nhưng Mạn Giai khuynh nhìn xung quanh liền không thấy ai…

Cô nghi hoặc một hồi, cho đến khi Dục Ưu Hành đến bên cạnh cô mới thu liễm lại bước vào trong.

Góc truyện nhỏ của hai anh em Tiêu gia^^…. hy vọng đủ cho các nàng liếm láp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.