Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em

Chương 5: Dồn ép em trong thang máy


Đọc truyện Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em – Chương 5: Dồn ép em trong thang máy

Từng múi cơ nở nang nổi rõ trên bụng,bắp tay săn chắc đong đưa qua lại,làn da màu đồng quyến rũ cuốn hút dưới ánh đèn vàng,khuôn mặt anh nghiêm nghị,cặp mắt thâm trầm lôi cuốn người khác.

Vương Hạo khoát lên người bộ vét đen sang trọng,cà vạt được kẹp bằng một cái kẹp vàng đơn giản mà đẳng cấp,mái tóc vuốt keo gọn gàng,mùi nước hoa nam tính thoang thoảng trong không khí,như độc dược khiến người ngửi thấy chỉ muốn tan ra,biến thành khói,luẩn quẩn quấn quanh thân hình hoàn mỹ của anh.

————–

Vương Hạo bắt chéo chân ngồi ở ghế sau chiếc limo đen tuyền.Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc,làn khói trắng bay nhẹ ra khỏi khuôn miệng nghiêm nghị của anh,tản nhanh trong không khí,tay phải anh gác lên thành ghế,ngón giữa lấp lánh ánh đỏ từ viên đá quý màu máu,con chim ưng như muốn bay lượn lên bầu trời.

Buổi lễ diễn ra rất long trọng.Khách mời đều rất hài lòng với chất lượng của buổi lễ.

Gần 9 giờ các khách mời ra về và được một phần quà vô cùng giá trị,người thì một cặp nhẫn đính đá quý mài thủ công,người may mắn hơn thì bóc trúng bao có sợi dây chuyền đính viên kim cương 4 cara…mỗi người mỗi vẻ mà đa phần thì hân hoan.

Đến 10 giờ sảnh bắt đầu yên ắng dần đi.

Lúc này mới là thời khắc quan trọng.Phòng họp lớn trên tầng thượng đã được chuẩn bị chu đáo nhất,các cổ đông đã ngồi vào ghế và chờ sự xuất hiện của Tân tổng giám đốc mới.


Hạ Đồng cũng cảm thấy hồi hộp trong lòng nhưng cô không thể hiện ra ngoài.

Cánh cửa to bằng gỗ cao cấp,tay vịn cửa nạm vàng khắc hình con sư tử đang há cái miệng ngoạm lấy viên đá quý màu lam,bật mở ra.

Người đàn ông cao lớn,khí thế bức người,đôi chân dài sải bước tự tin,khuôn mặt đẹp như tạc mang vẻ nghiêm nghị,nhưng lại có chút ngông nghênh nơi khoé miệng.Các nữ nhân viên cấp cao và thư ký của các cổ đông gần như bị choáng ngộp.Hạ Đồng ngước mắt,thân ảnh người đàn ông khắc vào con ngươi đen láy của cô,nơi đáy mắt cô thoáng chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng tan đi,nhưng nó đã được người đàn ông thu hút vào mắt anh.

Đôi tay đeo nhẫn chim ưng khẽ chắp lại.

Vương Hạo quét mặt một lượt qua các cổ đông.Các ông mọi ngày đều miệng lớn mồm to,giờ đây ngồi im thin thít,có người còn không dám nhìn vào mắt anh,có lẽ đã sớm bị thần thái của anh áp bức.

“Xin chào mọi người!”

Vương Hạo khẽ nói vào chiếc micro.Giọng nói trầm ấm,cứng rắn vang lên trong căn phòng rộng lớn,dễ làm tan chảy trái tim phụ nữ và mang ý trấn áp đàn ông.

“Chắc tôi không cần nhắc lại lý do có mặt hôm nay của các vị.Tôi chỉ muốn nhắc nhở một chút,khi tôi lên nắm quyền,tôi không mong nhận được một sự phản đổi nào từ bất kỳ ai.Và bất kể ai đang làm chuyện gì mà tôi không biết,thì tôi nghĩ nên suy tính lại.Vì kể từ ngày mai,tôi sẽ luôn dõi theo các vị.”

Không quá 10 phút cho sự xuất hiện của mình,Vương Hạo đứng dậy không cần chào ai,anh bước ra khỏi căn phòng với không khí căng thẳng mà anh mang lại.

Hạ Đồng đực người ra,cái quái gì thế này?

Cô nhanh chóng quay trở lại với công việc.Sau khi giao phó công việc lại cho cấp dưới,cô đi về.

Bây giờ đã là 12 giờ hơn.

Hôm nay cô đã rất mệt mỏi,chỉ vì sự xuất hiện không quá 10 phút của một người.


Hạ Đồng tựa vào bức tường kim loại trong thang máy cao cấp.Đôi mắt đẹp nhắm hờ.

Vương Hạo…

Cái tên và khuôn mặt này rất quen thuộc.Nhưng không nhớ ra là đã gặp vào lúc nào.

————

Khi thang máy đến tầng 2,tiếng “tinh” lảnh lót xuất hiện.

Một người đàn ông xuất hiện trước cửa.Hạ Đồng mở to mắt nhìn người phía trước,cứ ngỡ mình uống nhiều quá hoá ảo ảnh.

Vương Hạo đứng thẳng tắp,tay anh cho vào túi quần,khí thế uy nghiêm bá đạo đàn áp người khác.Hạ Đồng khẽ nhường chỗ cho anh trong thang máy.Vương Hạo vốn thân người cao lớn,đứng chiếm hết 2/3 diện tích thang máy.

Không khí trong thang máy dường như ngưng đọng,sự im lặng chết chóc bao trùm khiến Hạ Đồng cô,ngay cả thở nhẹ cũng không dám.

Tay Hạ Đồng bấu vào vạt váy.


Sao từ tầng 2 tới tầng hầm mà thời gian trôi lâu thế…

Cảm giác lạnh lẽo bao bọc cô,Hạ Đồng ngước đầu nhìn,ánh mắt thâm trầm sâu hun hút của người đàn ông nhìn xoáy vào cô,như muốn dò xét,như muốn nuốt chửng.Tim Hạ Đồng đập thịch một tiếng.Cô nhanh chóng cụp mắt,quay đầu vào vách thang máy bên cạnh,gò má đỏ ửng một mảng như hai cái bánh bao nhỏ trông cực dễ thương.

Vương Hạo nhếch môi cười,đồng thời âm thanh “ting” xuất hiện phá tan không khí ngột ngạt trong thang máy,đôi chân dài thẳng tắp của anh bước ra,mất hút ở một góc khuất.

Hạ Đồng từ từ thở nhẹ ra.Cô đưa tay vuốt vuốt ngực trái nơi tim,thật là làm người khác muốn chết ngộp vì bị áp bức tinh thần mà.

Cô ló đầu ra khỏi thang máy,ngó nghiêng xung quang như một kẻ trộm,đưa đôi chân trắng muốt ra khỏi thang máy,cô phóng với tốc độ ánh sáng trên đôi giày cao gót,nhảy tọt lên xe,khởi động rồi chạy mất.

Vương Hạo lười biếng cởi bung hai nút áo,lộ khuôn ngực màu đồng rắn chắc,anh lười biếng gác khuôn mặt điển trai của mình lên tay chống trên vô lăng.Đôi mắt tinh anh sáng lên như hai hòn ngọc trong bóng đêm,ma mị,xảo quyệt nhìn bóng dáng cô gái và chiếc xe lao đi.

“Tôi phải làm gì với em đây,cô gái nhỏ?”.Anh nhếch đôi môi bạc,khẽ nói nhỏ như không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.