Đọc truyện Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em – Chương 22: Lần nữa bị bắt cóc
Chiếc xe du lịch cũ kỹ lặng lẽ đỗ trước một công trường.
“Lôi nó xuống!”.Chất giọng thô kệch vang lên,gã đàn ông to con,dáng người mập mạp bặm trợn quát lớn với thủ hạ của mình.
Đám người vác Hạ Đồng quăng vào góc tường bẩn thỉu,váy áo lấm lem bùn đất thảm không tả xiết.
“Đại ca bây giờ lại làm gì nữa?”.Tên mặt sẹo tiến lên cũng kính trước mặt gã mập.
“Đợi lệnh tiếp theo!”.Gã mập liếc cặp mắt hí về phía Hạ Đồng,thèm khát bẩn thỉu dâng lên trong con ngươi đục ngầu.”Tụi mày canh cho kỹ,ngậm mồm lại,không phải hàng có thể động vào đâu!”
Tên đại ca luyến tiếc quăng lại câu cuối,bước ra ngoài,cánh cửa sắt ken két đóng lại,chút ánh sáng ít ỏi cũng theo đó mà tan mất,không gian xung quanh tối om.
———————-
Vương Hạo phóng xe về khách sạn,đoạn đối thoại lúc nãy với Hades lần nữa phác hoạ trong trí óc anh.
Anh biết chuyến đi tới Nam Phi lần này,chắc chắn sẽ không được bình yên,Hades trở lại không nằm ngoài dự liệu của anh,chỉ không ngờ là ngày này diễn ra sớm đến vậy,lão cáo già đó có thể vực dậy chỉ trong ba năm sao?
E rằng không chỉ đơn giản như thế!
Vương Hạo bước vào phòng khách sạn,anh cởi bừa áo sơ mi quăng lên ghế sô pha,chân dài sải bước vào phòng ngủ.
Tiếng nước chảy từ vòi hoa sen vọng khắp căn phòng.
Từng múi cơ bắp rắn chắc màu đồng quyến rũ, lấp ló ẩn hiện dưới hơi nước,xà phòng quấn chặt lấy cơ thể hoàn mỹ của người đàn ông,đường nhân ngư ẩn ẩn hiện hiện đầy mê hoặc,ánh đèn vàng vọt phủ một mảng lên khuôn mặt cương nghị,phác thảo từng đường nét nam tính,vững chãi mà người đàn ông thành công tuổi ba mươi như anh may mắn sở hữu được.
Vương Hạo mặc áo choàng tắm đứng trước ban công đốt một điếu thuốc.
Đốm lửa đỏ nhỏ xíu cháy rực trong đêm,nửa khuôn mặt anh vùi trong bóng tối,nửa còn lại lấp ló dưới ánh trăng,mang theo nhiều tâm sự.
Tay anh chống lên lan can,mái tóc ướt nhỏ nước chảy dọc xương quai xanh xuống vòm ngực rắn chắc,gió quấn quít,mê luyến khuôn mặt anh.
Làn khói tản mạt trong không khí,vây hãm thân ảnh cô độc của Vương Hạo,vẽ nên một khung cảnh thê lương,trầm mặc nhưng vẫn đầy ma mị,khó cưỡng.
Trong khoảng khắc anh nhớ đến Trần Thy,người con gái đó có nụ cười rất thánh thiện,khiến anh cảm thấy thoải mái vô cùng khi bên cạnh cô.
Vương Hạo từng nghĩ,gặp được cô là một loại may mắn,có được cô là có được thành tựu,nhưng anh đánh mất cô là một thất bại thảm hại của cuộc đời anh,khiến anh day dứt,hối hận,chết tâm đến tận giây phút này.
Anh đã nhìn thấy nụ cười của cô trong một người con gái khác.
Phải! Chính nụ cười đó,phong thái đó mê hoặc anh một thời gian,nhưng ông trời dám đùa giỡn với anh lần nữa,người con gái đó chỉ là một quân cờ,anh tự nhủ với lòng như thế,anh cần phải trả thù,cần phải tàn độc,kiên nhẫn đem cô ta nhấn chìm xuống đáy bùn,để trả giá cho những mất mát của anh.
——————-
Tôn Đằng ngồi trước màn hình TV,nãy giờ chơi mấy ván đua xe nhưng chẳng đâu vào đâu.
Lúc này chắc Vương Hạo đang tìm kiếm phụ nữ của mình.
Nhưng sao anh cảm thấy,Hạ Đồng này không thật sự quan trọng đối với Vương Hạo,dù là người phụ nữ đầu tiên bên cạnh anh ta,từng cử chỉ âu yếm,được phép xuất hiện trong sự kiện quan trọng này.
Kẻ đa nghi như Vương Hạo,chưa bao giờ chung chạ lộn xộn với phụ nữ,mà lại cho phép một nhân viên mới đến như Hạ Đồng kia,ở cùng một dãy phòng.
Nhưng ánh mắt như muốn giết người lúc đó của Vương Hạo,hẳn không dùng để nhìn người phụ nữ của mình.
Tôn Đằng anh,cho rằng người phụ nữ này,tuyệt đối không đơn giản.
Nhất là,anh lại có chút hứng thú với cô ta!
Tôn Đằng tắt game đi,đứng dậy lấy áo khoác đi ra ngoài,thân ảnh cao lớn biến mất sau cửa.
Lạc Lôi đứng chờ trước cửa lớn,xe cũng đã chuẩn bị theo lệnh của Tôn Đằng.
“Chủ nhân,chúng ta đi đâu?”.Lạc Lôi hơi bất ngờ,chưa bao giờ anh thấy Tôn chủ ra ngoài vào tối khuya,mà không có kế hoạch trước như thế này.
Tôn Đằng lãnh đạm ra hiệu lên xe,lần này anh chỉ đem theo Lạc Lôi cùng vài thủ hạ khác,hoạt động kín đáo.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau,lặng lẽ tiến ra khỏi khuôn viên rộng lớn.
“Đến công trường phía Nam thành phố Cape Town!”.Tôn Đằng khẽ tựa đầu ra sau ghế,nhắm chặt mi mắt.
Hạ Đồng đó rất giống Thy Thy của anh.
Nhất là nụ cười,trong một khoảnh khắc,anh bần thần thấy Thy Thy trước mắt anh,nhưng lại một lần nữa là trong vòng tay của Vương Hạo.
Hừ,thật trớ trêu!
Tôn Đằng anh,đã trải qua quá nhiều mất mát,có phải một lần duy nhất này,anh nên từng chút từng chút,giành lại mọi thứ từ tay Vương Hạo,khiến hắn thất bại,nhìn hắn suy sụp,lòng anh sẽ nhẹ nhàng hơn,Thy Thy cũng không oan uổng nữa.
Ánh mắt Tôn Đằng loé lên trong bóng tối,khuôn mặt nghiêm nghị,lạnh lẽo,toàn bộ vẻ bỡn cợt ngày thường đều biến mất.
——————–
Hạ Đồng mở mắt,đầu cô thật đau như búa bổ,cả người khó khăn chống đỡ ngồi dậy,xương cốt đều nhức mỏi như rời ra từng mảnh.
Hạ Đồng cử động,nhưng phát hiện hai tay của cô bị trói quặp ra sau, hai chân cũng vậy.
Ưm!
Miệng Hạ Đồng bị nhét một cái khăn,hàm trên hàm dưới đều nhức đến tê cứng,không tài nào la lên được.
Hiện tại Hạ Đồng cảm thấy rất sợ hãi,cô không dám cử động nhiều,chỉ điều chỉnh lại nhịp thở,tự trấn an bản thân,cô cố ngồi dậy tựa vào vách tường.
Không khí xung quanh bốc mùi ẩm mốc,khi mắt đã thích nghi được ánh sáng trong phòng,Hạ Đồng thấy mình đang tựa lên một miếng vách gỗ,cửa sổ gần đó đã bị đóng chặt,chỉ dựa vào mấy khe gỗ mục thấy được bên ngoài trời đã tối.
Hạ Đồng cố gắng hít thở đều đặn,tim cô muốn nhảy ra ngoài,cô không biết mình đang bị bắt đi đâu và nơi này là chỗ nào,thật sự không nghĩ được gì khác,chuyện gì đang xảy ra?
Hạ Đồng nhắm mắt lại,hàng mi khẽ run rẩy,nước mắt chảy dọc gò má lấm lem vết bẩn,tóc cô bết mồ hôi dính chặt sống lưng,có cảm giác rát đau đớn.
Nhưng những thứ đó không đáng kể đến lúc này,làm sao để có thể ra khỏi đây và ai bắt cóc cô,với mục đích gì,mới là điều Hạ Đồng gấp gáp muốn làm,muốn biết.
“Ồ,đã tỉnh rồi sao!”.Tên đại ca tiến vào,đem giọng điệu thô kệch tiến đến trước mặt Hạ Đồng,bàn tay bẩn thỉu chạm vào gò má cô,sống lưng Hạ Đồng bất giác run rẩy,mồ hôi chảy hai bên thái dương.