Tổng Tài Bá Đạo

Chương 117


Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo – Chương 117

Lãnh Nghiêm đứng ở bên ngoài, kiên nhẫn chờ nữ chính của mình, anh rất ít
khi tham gia Party, nhưng lần này không giống với các lần trước, bởi vì
anh đã có nữ chính của mình, anh quả thực là hận không thể nói cho toàn
bộ thế giới biết, chức phu nhân của CEO tập đoàn Lãnh thị đã có chủ.

Anh một thân tây trang màu trắng, trang sức duy nhất là một chiếc đồng
hồ Thụy Sĩ; màu trắng được mặc trên người tuyệt không gợi chút cảm giác
phàm tục nào, ngược lại đem đến trên người anh một khí chất cao quý mà
nho nhã, càng làm thể hiện sự hoàn mỹ của con người.

Anh chờ
mong mà nhìn vào cánh cửa kia, đằng sau đó là người con gái mà anh vẫn
luôn khao khát, chỉ qua ngày mai thôi, toàn bộ thế giới này sẽ biết vị
hôn thê của Lãnh Nghiêm chính là Hàn Nhất Nhất

Hàn Nhất Nhất ở
bên trong nhẹ nhàng đem khóa kéo lên, tóc chải thành búi cao, chiếc váy
dài màu trắng tôn lên thân thể cao gầy của cô, nhưng phần cổ lại vừa đủ
thấp, làm lộ ra vẻ đẹp thanh thoát.

Cô có chút mất tự nhiên mà kéo kéo váy lên trên một chút, cho tới khi vừa lòng mới đi ra ngoài.

Hàn Nhất Nhất đứng ở cạnh Lãnh Nghiêm, tay chân có chút luống cuống,
lại cảm nhận được ánh mắt nóng rực như lửa đốt của anh, cô lại càng thêm bối rối, cô thật sự chưa thích ứng được hết, chưa thích ứng được với
thân phận và diện mạo của mình bây giờ.

“Nhất Nhất,em thật
đẹp!” Lãnh Nghiêm đã từng gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng người có vẻ thanh tân thoát tục như cô là người đầu tiên, bộ dáng ngượng nghịu của cô
càng làm cho anh thêm lưu luyến.

Hàn Nhất Nhất được anh khen ngợi, có chút e thẹn mà cúi đầu.

Lãnh Nghiêm đi đến trước mặt cô, cúi đầu ôn nhu nói: “Nhắm mắt lại”

Hàn Nhất Nhất nghe lời nhắm mắt lại, thực vừa vặn né tránh được giây phút xấu hổ này.

Trên da thịt cổ mát lạnh của cô đột nhiên có một đôi tay ấm áp lướt qua, bất chợt, có vật gì đó chạm vào cổ cô.

“Được rồi, giờ em có thể mở mắt ra rồi” Anh kề sát bên tai cô nói, cánh nhẹ tay ôm lấy cô từ phía sau, vô cùng thân thiết mà quyện thành một
chỗ với cô.

Hàn Nhất Nhất mở mắt ra, chỉ thấy một vòng cổ kim
cương màu xanh ngọc trên nền da trắng nõn của cô, phối hợp cùng với
chiếc váy lụa dài trắng cô đang mặc quả thực không gì sánh kịp.


“Thật đẹp” Hàn Nhất Nhất không khỏi cảm thán mà buông lời khen ngợi.

“Đương nhiên, bởi vì em xứng đáng có được tất cả những thứ xinh đẹp
đó.” Anh kề sát bên tai cô nói, lực cánh tay càng thêm siết chặt, anh
điên cuồng muốn giữ lấy cô, nhưng anh phải kiềm chế bản thân mình lúc
này không được xúc động.

Hàn Nhất Nhất phát hiện ra cử chỉ nhỏ
đó, làm bộ sửa sang lại mái tóc một chút, thân thể tiến về phía trước
hai bước, ngẫu nhiên quay đầu lại kéo tay Lãnh Nghiêm, khẽ cười nói: “
Chúng ta đi thôi”

Lãnh Nghiêm sao lại không biết tâm tư nhỏ này của cô chứ, nhưng anh lựa chọn làm như không biết gì, tại lúc mà cô còn chưa sẵn sàng chấp nhận mình, anh sẽ không cưỡng cầu.

Anh mỉm
cười lại với cô, cùng cô sánh bước đi vào trong xe, sau đó cùng đi đến
bữa tiệc, mặc kệ như thế nào, tâm tình Lãnh Nghiêm đều rất tốt, bởi vì
Hàn Nhất Nhất hiện tại đang ở bên cạnh anh, như vậy đối với anh cũng là
một loại thỏa mãn, mà anh cũng tin tưởng vào tương lai.

“Nhất
Nhất, anh nhất định sẽ làm cho em yêu anh một lần nữa, nhất định khiến
em lại yêu thương anh!” Lãnh Nghiêm tự tin mà nhủ thầm trong lòng.

Đây là một Party mang tính chất thương mại quốc tế, không chỉ có những
người có quyền lực ở thành phố F tham gia, mà còn rất nhiều người nước
ngoài có thế cũng tham gia cùng, mọi người gặp nhau nói chuyện, trong
vài buổi tiệc tùng thế này rất có thể kí được hợp đồng làm ăn, cho nên
rất nhiều người muốn tham gia, thứ nhất có thể mở rộng quan hệ của chính mình, thứ hai có thể mở rộng phạm vi làm ăn của công ty, thứ ba chính
là có thể gặp được rất nhiều mỹ nữ, phải biết rằng trong những hoàn cảnh như thế này, bên cạnh một người tham gia có quyền thế đều mang theo một mỹ nữ.

Đàn ông đôi khi cũng thực kì quái, so sự nghiệp, so xe, so khu nhà cao cấp, so tình nhân…………Ngay cả trong những buổi
tiệc thế này cũng so với nhau xem đàn bà của ai đẹp hơn.

Nơi tổ chức yến tiệc đã tụ tập không ít những người thành đạt cùng những vị quan cao cấp.

Hàn Nhất Nhất cùng Lãnh Nghiêm hai người đều một thân trắng tinh, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người trong Party, ở trong lòng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cảm thán

Ánh mắt của những
người đàn ông nhìn cô thèm nhỏ dãi, đem sự háo sắc che giấu bên trong,
nhưng có người không khống chế được mà trực tiếp biểu lộ ánh mắt thẳng
thừng.

Lãnh Nghiêm có cảm giác Hàn Nhất Nhất có chút không quen, kiểu mọi ánh mắt đều tụ tập vào mình mà nói, là lần đầu tiên, bởi vì trước kia, mọi người nhìn cô đều là ánh mắt trào phúng cùng khinh
thường, mà ánh mắt lúc này đang nhìn cô cũng không làm cho cô có chút dễ chịu nào cả, đăc biệt là ánh mắt háo sắc của những người đàn ông kia.


Lãnh Nghiêm đột nhiên đưa tay mình nắm lấy bàn tay cô, bao bọc bàn tay
cô trong bàn tay to lớn của mình, khiến cô cảm giác được anh đang ở bên
cô, cho cô cảm giác yên tâm.

Hàn Nhất Nhất cảm kích mỉm cười với anh, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào lộ ra làm mê say lòng người.

Ở một góc Party, một người đàn ông toàn thân mặc tây trang màu đen tay
cầm ly rượu, nhìn hai người kia đôi đôi cặp cặp, hận đến nghiến răng
nghiến lợi, lực nắm chiếc ly trong tay mạnh đến mức muốn bóp nát nó ra.

“Hạ thiếu, chúng ta cùng khiêu vũ được không, âm nhạc vang lên lên
rồi!” Đứng ở bên cạnh hắn là một cô gái mặc một bộ váy dài phục đỏ thẫm
trễ ngực, nũng nịu mà lên tiếng, thân thể cũng gắt gao dán chặt vào
người của người đàn ông.

Hạ Thiên Triệu nghiêm mặt xuống, không nói một lời

Cô gái kia có chút sợ hãi, nhưng cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội có thể
bám víu vào một người đàn ông như Hạ Thiên Triệu này , có cơ hội cùng
với một nam nhân như Hạ Thiên Triệu, nên đành đem hết tài nghệ lẫn vốn
sẳn có ra mà sử dụng.

“Hạ thiếu, hôm nay anh cũng chưa
nhìn xem người ta thế nào, anh xem em ăn mặc thế này được không?” Cô ta
nũng nịu, lời nói nhỏ nhẹ yêu kiều, bàn tay như con rắn tìm vào trong
tây trang của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời hai bầu ngực căng tràn
nhựa sống dán chặt vào người hắn.

Hạ Thiên Triệu thây Lãnh Nghiêm ôm Hàn Nhất Nhất tiến vào sàn nhảy, khuôn mặt lạnh lùng của hắn càng thêm âm trầm.

Mà tay hắn lại thực thuần thục nâng cằm người đàn bà lên, lộ ra một
gương mặt thật xinh đẹp, không hổ danh là minh tinh màn bạc, bề ngoài
thì ra vẻ ngọc nữ thanh thuần, trong xương cốt lại lẳng lơ không ai
bằng.

“Diêu Diêu, em muốn khiêu vũ sao?” Biểu tình của hắn nhu hòa đi một ít. Nhưng thanh âm vẫn là lạnh lùng như cũ.

“Được khiêu vũ cùng Hạ thiếu, Diêu Diêu cảm thấy vô cùng hạnh phúc,
nhưng điều làm Diêu Diêu cảm thấy vui vẻ nhất chính là được cùng Hạ
thiếu làm chuyện mình thích.” Thân thể cô mềm mại như nước mà quấn lấy
trên người hắn.


Đôi mắt kiều mị của cô ả, không ngừng phóng điện với Hạ Thiên Triệu

Hạ Thiên Triệu sao lại không rõ, đàn bà như thế này chỉ cần nhấc tay
lên là túm được cả đống, nhưng biểu tối hôm nay, mang theo người đàn bà
“thanh thuần ngọc nữ” này theo làm bàn chắn; hắn nhìn cặp đôi kia trên
sàn nhảy, bàn tay to lớn dùng sức, đem Diêu Diêu ôm vào trong ngực

“Uhm………..Hạ thiếu thực bá đạo a……….” Thanh âm kiều mị của
cô ả vang lên, ra sức gợi tình, chiêu này của cô ả nếu là đối với người
đàn ông bình thường, phỏng chừng đã sớm không khống chế được mà xé quần
áo cô ả, hung hăng mà chà đạp.

Hạ Thiên Triệu làm vài điệu xoay người đẹp mắt, đem cô ả tiến vào sàn nhảy

Diêu Diêu ôm chặt lấy cổ hắn, tiếng cười hé ra có chút phóng đãng, tuy
rằng không lớn, nhưng cũng đủ để cho người bên cạnh phải đưa mắt sang
nhìn.

Cô ả hưởng thụ cái nhìn chăm chú của người khác, đây là chút lòng hư vinh của một minh tinh màn bạc thường có, cô ả còn xinh đẹp trẻ tuổi, vóc người lại hấp dẫn, hơn nữa bên người cô ả lại là một
người đàn ông như Hạ Thiên Triệu, cô ả thật sự muốn làm kẻ khác phải đố
kị, như thế mới không có lỗi với buổi tối tốt đẹp này.

Lãnh Nghiêm dẫn dắt Hàn Nhất Nhất nhẹ nhàng mà khiêu vũ, cô vẫn luôn bảo trì một chút khoảng cách với anh, nhưng cũng không rời xa quá.

Cô theo tiếng cười nhìn lại, trái tim bỗng nhiên đau đớn, lan tràn ra toàn thân thể.

“Là hắn…..Vì sao hắn lại ở đây?” Trong lòng cô buồn bực chút ít,
nhưng sau đó rất nhanh liền hiểu, những bữa tiệc thế này sao có thể
thiếu mặt đại thiếu gia giàu có họ Hạ đây.

Cô muốn tránh xa bọn họ, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà nhìn về phía đó.

Chỉ thấy Diêu Diêu đang dán chặt vào người Hạ Thiên Triệu, cả người còn thiếu mỗi một nước dính lên trên người hắn thôi, mà cô ả giống như vô
tình mà cố ý chạm trúng mảnh đất bí ẩn nào đó, không ngừng khiêu khích
quyến rũ hắn, ý đồ làm cho hắn mê luyến thân thể cô ả.

Trong lòng Diêu Diêu hiểu rất rõ rằng, cô ả hiểu được những người đàn bà như mình cần cái gì, cô ả sẽ không muốn làm vợ của hạ Thiên Triệu, đối
với cô ả mà nói, hắn có thể cho cô ả được cái cô ả muốn, tiền, địa vị
cùng danh vọng.

Mà Hạ thiếu cũng là một người keo kiệt,
cho nên cô ả thực nguyện ý đi theo một người đàn ông như vậy, thỏa mãn
hư vinh cùng sở thích tiêu xài thả cửa của mình.

“Diêu Diêu trong lòng rất khó chịu….” Cô ả làm nũng, chu cái miệng nhỏ nhắn ra

“Khó chịu thế nào?” Hạ Thiên Triệu đột nhiên tốt bụng hỏi, nhưng khoé
mắt hắn vẫn liếc về phía Hàn Nhất Nhất, hắn biết cô lúc này đang nhìn về phía này, tay hắn cũng không ngại mà kéo cô ả Diêu Diêu sát vào phía
mình, thậm chí còn nhẹ nhàng va chạm.

“Ah…………Hạ thiếu

thật là xấu……….. thật xấu………” Diêu Diêu bị hành động đột
ngột của hắn trở nên hưng phấn, giọng điệu cũng vì thế mà trở nên kiều
mị. “Tôi xấu làm sao? Xấu cái gì?” Hắn nghiêng người một cái, dùng sức
mà cắn vào tai cô ả, hai tròng mắt vừa vặn nhìn đối diện với đôi mắt âm u lạnh lẽo của Hàn Nhất Nhất.

Một cái nhìn này, làm cho
trong lòng hắn càng thêm đau đớn, người phụ nữ hắn yêu ở cách hắn không
xa, nhưng hắn lại phải làm bộ không biết.

“A…………Đau, Hạ thiếu…..anh làm đau Diêu Diêu rồi” Diêu Diêu nũng nịu mà nói nhỏ.

Ở bên cạnh họ có một cặp đôi, người phụ nữ oán hận nhìn chằm chằm Diêu
Diêu, trong lòng mắng: “Đồ hồ ly lẳng lơ. Thực TMD lẳng lơ đến tận xương tuỷ” Nói xong liền chủ động xoay người đem người đàn ông bên cạnh cách
xa khỏi Diêu Diêu, bởi vì cô không chịu nổi nhìn người đàn ông của mình
cứ nhìn chằm chằm người đàn bà lẳng lơ đang uốn éo kia.

*TMD: con mẹ nó.

Khi một đôi kia rời đi, khoảng cách của Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất
Nhất càng lúc càng gần, mù thuốc súng chầm chậm mà lan tràn trong không
khí.

Lãnh Nghiêm đang quay mặt sang hướng khác, cho nên không chú ý tới những người khiêu vũ đằng sau mình có Hạ Thiên Triệu.

Hạ Thiên Triệu giống như muốn trả thù việc Hàn Nhất Nhất, càng thêm ra sức mà khiêu khích người đàn bà bên người.

Bàn tay to lớn ở trên lưng của Diêu Diêu vuốt ve, thân thể hắn dán chặt vào thân thể cô ả, ngọn đèn sân khấu càng ngày càng mờ ảo, cũng càng
nhiều người bước lên sàn nhảy.

Thân thể hắn đang cố gắng
tiến về phía Hàn Nhất Nhất, tay hắn đè lên cặp mông của Diêu Diêu, cô ả
càng thêm chắc chắn mà cảm giác được giờ phút này là Hạ Thiên Triệu có**

“Hạ thiếu………như vậy………….Diêu Diêu sợ…………sẽ không
chịu nổi.” Thâm âm của cô ả có chút run rẩy, nhưng thân thể ngược lại
càng dính chặt vào người hắn, chỉ hận chỗ này không phải là trên giường.

“Gấp cái gì, thời gian của đêm nay còn rất dài” Thanh âm của hắn rất
trầm thấp, nhưng hắn biết, Hàn Nhất Nhất nhất định sẽ nghe thấy, bởi vì
cô để ý hắn, bởi vì sự tồn tại của hắn mà các giác quan của cô hết thảy
đều trở nên sâu sắc cùng nhạy cảm.

“Hạ thiếu……thật là
xấu……….xấu lắm” Cô ả giả bộ thẹn thùng nói, nhưng hạ thân lại
không ngừng vặn vẹo, giống như mong muốn được an ủi nhiều hơn.

Thân thể Hàn Nhất Nhất cứng đờ, cô tự nhủ chính mình không cần nghe,
nhưng ngược lại càng nghe rõ ràng hơn, sau khi nghe được lại cảm thấy
khó chịu cùng ghê tởm.

Cô chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu, chính là rời xa hắn, rời xa hắn cùng người đàn bà ‘trêu lửa’ kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.