Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều – Chương 16
Hôm nay Hạo Thiên lại không cho Ngải My đi học.
Buổi sáng cô vừa chuẩn bị quần áo, thì anh không viết từ đâu xuất hiện liền cất chúng vào tủ rồi nói
“Không được! Em ở nhà nghỉ ngơi cho anh! Không được đi!”
Cô ngước mắt lên nhìn anh
“Tại sao?”
Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng
“Hôm nay anh muốn ăn cơm em nấu!”
Ngải My ngẩn ngơ ngạc nhiên.
Mình chỉ mới học nấu ăn thôi mà? Chưa gì mà anh ấy..đã muốn ăn món ăn mình nấu rồi sao?
Hạo Thiên nói rồi hôn lên trán cô một cái ngọt ngào.
Anh mỉm cười rời đi…
….
Ngải My ở nhà buồn chán không biết làm gì, cô hết xem tivi rồi lại lướt điện thoại, không thì nằm trườn ra đó.
Một cuộc điện thoại gọi đến, cô đưa tay với lấy
“Là..
Vương Hoài Đức?”
Cô nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông mà lòng băn khoăn
Mình có nên nghe máy không? Không biết anh ấy gọi mình có việc gì…! Nhưng nếu lỡ như anh ấy muốn gặp mình thì sao? Bây giờ đã là 10h rồi, 1 tiếng nữa Hạo Thiên sẽ về.
Nếu lúc này mà mình không nghe máy, nhỡ đâu lát nữa Hoài Đức gọi đúng lúc anh ấy về thì khổ.
Thế là cô thở phào một hơi rồi quyết định nghe máy
“Alo! Là em đây!”
Trong máy vang lên một giọng nói gấp gáp, nhưng dường như đó không phải là giọng của anh ta
“Alo! Cô có phải là Ngải My không?”
Đó là ai? Tại sao lại đang giữ điện thoại của Hoài Đức? Lại còn gọi cho mình nữa?
“Anh là ai vậy? Tại sao lại giữ máy của anh ấy?”
“Tôi tình cờ gặp anh ấy bị xe tông nằm bất tỉnh bên đường, thấy có số của cô trong máy nên đã gọi.
Cô có thể đến đây được không?”
“Cái gì?”
Ngải My hốt hoảng ngồi bật dậy.
Cô tỉnh cả ngủ.
Cô vội vàng xỏ dép vào rồi lập tức chuẩn bị quần áo cho gọn gàng rồi khẩn trương nói
“Anh mau nhắn địa chỉ đi tôi sẽ qua đó! Gọi xe cứu thương giúp tôi!”
Thật là..Sao anh ta không gọi cho cứu thương mà lại gọi cho mình trước chứ? Không biết Hoài Đức có sao không? Hạo Thiên lại sắp về rồi..
Nếu như vậy…
Ngải My nhìn đồng hồ suy tư, tay cầm chặt chiếc điện thoại
Hoài Đức dù gì cũng đã từng giúp mình, anh ấy cũng chưa từng hại mình, lại còn có ý quan tâm mình.
Mình và anh ấy thật sự trong sáng.
Mình..sẽ không làm chuyện có lỗi với Hạo Thiên.
Mình chỉ đi xem anh ấy thế nào thôi.
Mình sẽ giải thích với anh ấy sau…
Cô quay người rồi quyết định rời đi.
Địa chỉ đã được gửi đến,là đoạn đường khá vắng vẻ ở hàng thông Hà Chương.
Cô ghi lại địa chỉ rồi xem thật kĩ tên đường, chụp vào điện thoại rồi để quên tờ địa chỉ trong phòng.
Cô vừa ra xe vừa nhìn điện thoại rồi lẩm bẩm
“Anh ấy đi đâu đến đó vậy nhỉ? Đoạn đường đó hầu như rất ít người”…
Đến nơi rồi, cô ra lệnh cho tài xế lái xe đi tìm chỗ điện thoại công cộng để liên lạc vì nơi đây sóng yếu.
Nhưng nhìn xung quanh lại không thấy một chiếc xe nào bị tai nạn nào.
Ngải My cầm điện thoại rồi cố nhìn xung quanh, vẫn không có tín hiệu gì.
Bỗng cô thấy một người đang ông cầm điện thoại từ xa đi tới như đang tìm gì đó, cô không do dự gì mà đi đến hỏi thăm
“Anh à! Cho hỏi, anh có thấy một vụ tai nạn xe nào đó gần đây không?”
Rồi anh ta nhìn cô như nhớ ra điều gì đó
“Cô là Ngải My?”
Thì ra đây chính là người đã gọi cho cô để thông báo về chuyện Hoài Đức bị tại nạn.
“Là anh đã gọi cho tôi sao?”
“Phải, phải! Xe đang ở phía trước, cô mau đi theo tôi đi!”
Ngải My vì đang lo lắng cho tình hình của Hoài Đức mà đã tin lời ông ta không hề có chút nghi ngờ gì.
Nhưng khi cô vừa đi theo được vài bước thì một bàn tay đã ôm túm lấy cổ cô, tay còn lại lập tức áp chiếc khăn tẩm thuốc mê vào mặt khiến cô ngất đi ngay.
Tên đàn ông kia sau khi hoàn thành vai diễn của mình liền lộ mặt ra, hắn vội chạy lại cùng tên đang giữ cô rồi phóng lên xe chạy đi, làm rơi lại điện thoại của cô ở trên đường
….
Hạo Thiên về nhà với một tâm trạng vô cùng vui vẻ và chờ đợi.
Anh bước vào đã để ý đến gian bếp đầu tiên, nhưng lại không thấy bóng dáng của Ngải My đâu.
Đồ ăn thì đang ở trên bàn, cứ ngỡ là cô nấu nên anh rất vui.
Anh nhìn lên lầu rồi gọi
“Ngải My? Anh về rồi!”
Không ai trả lời.
Bà quản gia từ phía phòng giặt giũ đi ra
“Chào thiếu gia!”
Anh gật đầu rồi nhìn xung quanh nhà tìm cô một lần nữa sau đó hỏi quản gia
“Tiểu thư đâu?”
“Dạ cô ấy đã ra ngoài rồi ạ!”
“Ra ngoài sao? Có nói là đi đâu không?”
“Dạ không ạ”
Anh thở dài một hơi rồi lấy điện thoại ra gọi, nhưng gọi mãi thì vẫn chẳng thấy hồi âm gì, đã vậy lại còn để chế độ người dùng ngoài vùng phủ sóng.
Hạo Thiên bắt đầu lo lắng, anh như sắp phát điên lên.
Anh cầm điện thoại rồi cố gắng mở định vị lên nhưng vẫn không dò được vị trí của cô.
Em đang ở đâu? Đang ở đâu vậy chứ? Anh sắp phát điên lên rồi….
Anh ném chiếc áo vest lên sofa rồi vô thức chạy lên lầu, lòng anh chợt cảm thấy vô cùng hoang mang và lo lắng.
Có phải mẹ đã đưa cô ấy đi rồi không? Có phải cô ấy đã biết được chuyện gì đó, cô ấy đã rời bỏ mình…
Anh đi thẳng vào phòng cô rồi đến mở tủ quần áo, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc cô đang ở nơi nào.
Lúc đi đến bàn, anh vô tình nhìn thấy một mẫu giấy nhỏ có ghi một địa chỉ
“Hàng thông Hàng Chương, đường số 46, thành phố Bắc Kinh?”
Chẳng lẽ..
Hạo Thiên lập tức đi xuống lầu, vừa đi vừa gọi cho Lục Thần
“Nghe cho rõ đây! Lập tức gọi thêm người chạy đến hàng thông Hàng Chương ngay cho tôi!”
“Dạ!”
Anh lên xe rồi cứ thế mà phóng như bay, không thèm để ý đến đường phố và mọi phương tiện xung quanh khác.
Bọn họ nhìn thấy chiếc xe có kí tự Hoàng gia liền lập tức lùi vào lề đường.
Hạo Thiên vừa chạy vừa bóp còi ing ỏi.
Ngải My! Đợi anh..anh sẽ đến nhanh thôi.
Em nhất định phải bình an đấy!
Đã đến nơi rồi, nhưng mọi thứ dường như đang làm anh thất vọng.
Không một chiếc xe, không một bóng người.
Hạo Thiên đứng ngây ra một cách đờ đẫn, anh lẩm bẩm
“Không thể nào”..
Anh đóng “ầm” cửa xe rồi lao về phía con đường gần hàng thông nhưng vẫn không có tung tích gì của Ngải My.
Lục Thần dẫn theo một đám người chạy đến, khẩn trương hỏi
“Thiếu gia! Vẫn chưa tìm thấy tiểu thư sao?”
Anh bần thần lắc đầu, lòng anh như đã nổi lên cơn hoảng sợ tột độ.
Nhìn xuống phía dưới rừng thông, nơi có một con dốc, giọng anh run run ra hiệu lệnh
“Các người..mau..tìm thử phía dưới vách đồi”..
Ngải My? Rốt cuộc em đang ở đâu? Em có bình an không? Em vẫn tốt chứ?
Hạo Thiên đứng đó như người mất hồn, anh không dám nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
Bỗng từ xa có một chiếc xe đang chạy đến, vừa thấy anh đứng liền tấp vào lề.
Đó chính là tài xế riêng của Ngải My.
Ông ta vội vã chạy về chỗ anh giọng hớt hãi
“Thiếu gia! Thiếu gia”
Anh nhìn thấy ông ta liền như loé lên tia hy vọng, nhưng sự lo lắng đã không thể nào làm cho anh kiềm chế được bản thân.
Anh lao đến túm cổ áo ông ta trừng mắt giận dữ hỏi
“Ngải My đâu? Tiểu thư đang ở đâu? Hả?”
Lục Thần thấy vậy liền đến giải nguy cho ông ta, cố ngăn cản anh lại
“Thiếu gia bình tĩnh đi! Hỏi thăm tình hình của tiểu thư đã”
Hạo Thiên hậm hực hất ông ta ra, ông ta sợ tái mép mặt mày, thở mấy hơi hì hục.
Lục Thần thấy anh vẫn còn chưa ổn định tinh thần nên đã liền thay anh hỏi
“Chuyện là thế nào? Ông mau kể lại đi!”
Tài xế kể lại chuyện Ngải My bảo ông ta phải nhanh chóng đến đây, sau đó thì bảo ông ta đi tìm đến nơi có sóng điện thoại để gọi cấp cứu, còn cô thì ở đó đợi.
Nhưng là đợi ai thì ông ta vẫn không thể biết được.
Hạo Thiên nhắm mắt thở một hơi
“Cô ấy gọi cấp cứu làm gì chứ?”
Lại một chiếc xe nữa từ phía đường từ thành phố chạy đến, cũng tấp vào lề phía gần xe của Hạo Thiên.
Ngạc nhiên hơn, người bước xuống từ chiếc xe đó lại chính là Vương Hoài Đức.
Không thể nào?
Tại sao anh ta lại ở đây? Không lẽ chuyện Ngải My mất tích có liên quan đến anh ta hay sao? Tại sao vậy Ngải My? Tại sao một lần nữa em lại lừa anh? Tại sao em vẫn cứ muốn anh phải dằn vặt vậy chứ?
Vương Hoài Đức với vẻ mặt không biết gì, anh ta từ từ đi về phía anh cũng với bộ dạng lo lắng sốt ruột.
Hạo Thiên nhìn thấy anh ta, cơn cuồng phong càng nổi sóng trong lòng.
Anh lao thẳng đến đấm vào mặt anh ta
“Khốn nạn!”
Anh ta vô cớ bị đánh không biết chuyện gì, lớn giọng hỏi
“Hoàng Hạo Thiên? Anh làm cái trò gì vậy hả?”
Hạo Thiên điên cuồng túm áo anh ta rồi đấm cho một phát nữa
“Mày còn dám hỏi? Mày đã đưa cô ấy đi đâu? Ngải My đang ở đâu?”
Hoài Đức bực dọc hất tay anh ra rồi quát
“Bình tĩnh đi Hoàng Hạo Thiên! Đừng có điên cuồng như vậy nữa”
Cả hai như đều có sát khí, không muốn gặp nhau nhưng cuối cùng đều vì một người con gái mà chạm mặt nhau.
Hạo Thiên không thèm nhìn anh ta, giọng lạnh lùng hỏi
“Tại sao anh lại biết cô ấy đang ở đây?”
“Có người lấy điện thoại cô ấy gọi cho tôi, nói cô ấy vừa gặp tai nạn ở đường này,nên tôi mới đến đây”
Hạo Thiên cười khẩy
“Nực cười.
Tại sao phải gọi cho anh thay vì là tôi chứ?”
Cả hai im lặng nhìn nhau, sau đó chợt nhận ra chuyện này không bình thường chút nào.
Vừa lúc đó, Lục Thần từ phía bụi cỏ bên đường chạy đến báo
“Thiếu gia! Tìm thấy một chiếc điện thoại làm rơi ở đằng kia.
Không biết có phải của tiểu thư không?”
Anh vội giật lấy chiếc điện thoại rồi nhập mã khoá màn hình là ngày tháng sinh của anh, hình nền điện thoại là anh và cô hiện lên.
Anh siết chặt lấy nó, giọng run rẩy
“Đúng là nó rồi”…