Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con – Chương 22
Ôn Khanh Mộ tức giận ném điện thoại sang một bên, Dạ Bân lại gọi lại, anh trực tiếp tắt nguồn.
Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm trêи giường kial Trong đôi mắt màu lam, có một ngọn lửa đang cháy hừng hự!
c Tại sao người phụ nữ Mộ Dung Dịch tặng tới lại là Tô Lạc.
Ly? Tại sao cô lại xuất hiện ở Thất Nguyệt Hoa, lại còn mặc trang phục hầu gái?
Trong đầu Ôn Khanh Mộ đặt ra một loạt câu hỏil Lễ nào cô thường làm loại chuyện này? Có nghĩa là liên tục cảm sừng mình!
Anh đi tới, hai tay chống lên giường, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Lạc Ly, lửa giận trong lòng anh lại vơi đi một nửa!
Tô Lạc Ly nhắm mắt yên lặng, hàng mi dài như cánh bướm khẽ động, giống như đang câu dẫn người khác.
Miệng cô nỉ non, dường như thật sự nóng đến không chịu được, cô vô thức mở cổ áo.
Làn da trước ngực lộ ra một mảng non mềm.
Ôn Khanh Mộ ngây người, yết hầu lên xuống.
Lần đầu anh và Tô Lạc Ly lăn lộn trêи giường, vì xấu hổ, cô kiên quyết muốn tắt đèn, vài lần sau đó đều ở nhà, trong phòng tối om, anh cũng không thấy gì.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy làn da của Tô Lạc Ly.
Chỉ là một mảng da thịt non mềm, đã khiến lửa giận trong lồng ngực Ôn Khanh Mộ biến thành lửa tình.
Dù sao đây cũng là vợ mình, ngủ trước rồi tính!
Ôn Khanh Mộ nghĩ vậy, đầu không tự chủ dần dần hạ xuống, đôi môi không ngừng tiến lại gân bờ môi của Tô Lạc Ly.
Ngay khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Tô Lạc Ly đột nhiên mở mắt.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại trước mặt, Tô Lạc Ly liền trợn tròn mắt.
Ôn Khanh Mộ cũng giật mình.
“A..” Tô Lạc Ly hét lên, vô thức cả chân cả tay cùng xuất chiêu, vừa dùng tay đẩy, vừa dùng chân đá.
Ôn Khanh Mộ vội lùi về sau!
Tô Lạc Ly lập tức ngồi dậy: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi còn muốn hỏi cô tại sao lại ở đây đó?” Ôn Khanh Mộ liếc nhìn cô.
Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, cô không hề có chút ấn tượng nào về nơi này!
Dường như đây là… khách sạn.
“Đúng vậy, sao tôi lại ở đây chứ?” Cô gãi đầu, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên nhớ tới ly rượu Mộ Dung Dịch đưa cho bản thân: “Ly rượu kia có vấn đề!”
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, nhưng cô nói xong, Ôn Khanh Mộ lại không hề có chút phản ứng nào, mà ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cô…
Cô nhìn theo ánh mắt của anh, liền thấy bờ ngực lộ ra của mình, nhanh chóng lấy tay che lại, thấy chiếc chăn bên cạnh liền vội quấn lên người, quấn kín mít không kẽ hở.
“Lưu manh!”
Ôn Khanh Mộ cười hư hỏng: “Cũng không phải tôi chưa từng thấy, cô quên lần đó chúng ta..”
Tô Lạc Ly liền đỏ bừng mặt: “CútI”
Ôn Khanh Mộ lặng lẽ thở dài một hơi: “Cô vừa nói gì cơ, rượu có vấn đề?”
“Vốn tôi chỉ đến uống rượu cùng, thế nhưng, sau khi uống xong ly rượu Mộ Dung Dịch đưa, tôi liền cảm thấy rất chóng mặt, sau đó… không biết nữa, cái tên Mộ Dung Dịch này!”
Tô Lạc Ly nắm chặt bàn tay thành nắm, đấm lên chiếc.
gối bên cạnh một cái.
Ôn Khanh Mộ nhíu mày: “Cô… quen Mộ Dung Dịch?”
“Không chỉ là quen biết” Tô Lạc Ly cắn môi.
“Không chỉ là quen biết? Nói như vậy, hai người rất quen thân sao?” Ôn Khanh Mộ tiếp tục thăm dò, xem ra vũng.
nước này rất sâu nha!
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ: “Anh ta là tình đầu của tôi, yêu nhau năm năm, anh nói xem có quen thân không?”
Nghe lời này, Ôn Khanh Mộ vô thức nắm tay thành quyền, không ngờ Tô Lạc Ly còn có tình đầu, còn yêu nhau năm năm, mà người kia chính là Mộ Dung Dịch.
Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu thứ mà anh không biết nữa chứ?
“Không đúng, nếu cô và Mộ Dung Dịch từng yêu nhau, vậy sao anh ta lại đưa người phụ nữ của mình… đến đây chứ?”
“Có lẽ anh ta không biết là tôi, lúc đó tôi đeo mặt nạ”
“Vậy sao cô lại đến Thất Nguyệt Hoa làm nhân viên phục vụ?” Ôn Khanh Mộ hỏi hết cái này đến cái khác.
Tô Lạc Ly thở dài: “Bạn tôi vốn là nhân viên ở đây, hôm nay cô ấy quả thực không đến được, nên tôi đến thay cô ấy” Nói đến đây, Tô Lạc Ly nghiêng đầu, nhìn Ôn Khanh Mộ bằng ánh mắt xem xét: “Anh cứ hỏi tôi mãi, tôi còn chưa hỏi anh, sao anh lại ở đây? Vừa nãy anh định làm gì?”
“Tôi.” Ôn Khanh Mộ duỗi tay gõ lên đầu Tô Lạc Ly: “Cô nên cảm ơn tôi, tôi là ân nhân của cô, có người nói chuyện với ân nhân của mình như cô sao?”
“Ân nhân?”
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây gặp khách hàng của mình, kết quả thấy một người đàn ông vác một người cô gái, thầm nghĩ nhất định không phải là chuyện gì tốt, liền đi theo, đưa cô từ phòng bên cạnh sang đây, bằng không, giờ không biết cô đang ngủ cùng ai đâu!”
Tô Lạc Ly nhíu mày: “Bọn họ đưa tôi tới đây làm gì?”
“Tôi lén nghe trộm người đàn ông kia nói, cô là quà mà Mộ Dung Dịch tặng cho sếp Ôn gì đó, chính là chủ tịch của tập đoàn Dark Reign, cực kì giàu có, cực kì thông minh, lại còn đẹp trai phóng khoáng”
Nói tới đây, Ôn Khanh Mộ thật sự cạn từ để khen rồi.
“Cái tên Mộ Dung Dịch này!” Tô Lạc Ly hận đến ngứa răng ngứa lợi.
“Đúng đói Cái tên Mộ Dung Dịch kia đúng là không phải loại tốt lành gì!” Ôn Khanh Mộ hùa theo.
“Còn anh nữa! Anh cũng chả phải loại tốt đẹp gì!”
Ly quát Ôn Khanh Mộ.
“Tôi thì sao chứ? Tôi cứu cô, đáng ra cô nên cảm ơn tôi, lại còn mắng tôi nữa!”
Tô Lạc Ly cười lạnh một tiếng: “Vậy vừa rồi anh đang làm gì? Còn không phải thừa nước đục thả câu? May là tôi tỉnh lại, bằng không, nói không chừng anh..”
Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly mặt đỏ tía tai, liền vui vẻ: “Tôi làm sao? Nói đi!”
Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt với Ôn Khanh Mộ: “Tự anh hiểu rõ!”
Ôn Khanh Mộ cười cười, không nói gì.
Hai người cứ giằng co như vậy một hồi, không ai biết nên làm thế nào.
Đột nhiên, Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ: “Anh có thể mở điều hòa không, ở đây nóng quá”
Ôn Khanh Mộ nhìn màn hình hiển thị điều hòa trêи tường: “Hai tư độ mà vẫn nóng à?”
Tô Lạc Ly duỗi tay, dùng tay làm quạt phẩy phẩy vài cái: “Có phải hỏng rồi không, thật sự nóng lắm, anh không nóng sao?”
Lúc này, Ôn Khanh Mộ mới thấy mặt Tô Lạc Ly hơi đỏ, đặc biệt là gò má, giống như hai ráng mây chiều, đỏ ửng.
Cả làn da lộ ra ở cổ nữa, cũng đỏ lên!
Dáng vẻ này, giống như… uống quá chén, hoặc là đang…
kϊƈɦ tình.
Tô Lạc Ly cũng cảm nhận được sự biến đổi của cơ thể, cổ họng khô khốc, cả người ngứa ngáy, cô nhìn cánh tay mình, làn da đang dần dần ửng đỏ.
Không đúng, loại thuốc Mộ Dung Dịch cho cô uống tuyệt đối không chỉ đơn giản là thuốc mê!
Ôn Khanh Mộ dường như cũng nhìn ra gì đó: “Sao vậy, có phải rất khó chịu? Có muốn tôi giúp cô không, hử?”
– —————