Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 369


Bạn đang đọc Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi – Chương 369


Chương 369: Cô gọi tôi là anh
Lâm Hương Giang vẫn luôn biết dáng người Hà Tuấn Khoa rất tốt, là cái giá áo trời sinh, đơn giản là mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt.

Cho dù là ngày thường mặc vest, cũng lộ ra một hơi thở tự phụ.

Lần này Hoàng Kiều Liên thiết kế cho anh chính là bộ vest màu trắng, quàn áo ngày thường của anh đều là màu trầm, đây là lần đầu tiên Lâm Hương Giang nhìn thấy thấy anh mặc đồ màu trắng.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh bước ra, chỉ cảm thấy anh khí bức người, giống như đế vương bước ra từ trong thế kỷ cũ.

Mà anh bước một bước tới phía, khó có thể khống chế nhịp tim đập, là cảm giác rung động.

Người đàn ông tôn quý bất phàm đi tới trước mặt cô, vươn bàn tay dày rộng ra với cô: “Bà Hà, có thể mời em nhảy một điệu nhảy không?” Anh cong môi cười như không cười, lại có một loại dụ hoặc trí mạng.

Lâm Hương Giang đã quên hết tất cả xung quanh mình, hoàn toàn bị anh thu hút, không tự giác vươn tay, đặt ở trong lòng bàn tay anh.

Cho đến khi độ ấm trong lòng bàn tay anh truyền đến, mới nhớ tới bọn họ đang thể quần áo kết hôn, trên người cô mặc váy cưới long trọng, nhảy gì chứ?
Chậc chậc, đúng là yêu nghiệt, tổng giám đốc Khoa, anh xem tôi thiết kế cho anh rất thích hợp, liếc mắt một cái là quyến rũ được Hương Giang!” Hoàng kiều Liên thấy hai người họ tình chàng ý thiếp thì suýt chút nữa không chịu nổi.

Lâm Hương Giang bỗng nhiên hoàn hồn, vừa rồi lại quên mất bên cạnh còn có Hoàng Kiều Liên, từ khi nào cô bắt đầu trầm mê “ sắc đẹp ‘ của anh?
“Thiết kế của cô đúng là rất hợp với tôi, chỉ phí thiết kế tôi không nợ cô” Hà Tuấn Khoa nói.


“Không cần, tôi đã nói rồi, đây là món quà kết hôn tôi tặng cho Hương Giang, không lấy tiền” Hoàng Kiều Liên nhìn đôi trai tài gái sắc bọn họ, quả thực rất tuyệt phối, lập tức lấy di động ra: “Hai người đứng sát với nhau, tớ chụp giúp hai người mấy tấm ảnh”
Lâm Hương Giang lại có chút giống cô dâu nhỏ thẹn thùng: “Hay là không cần chụp.


“Như vậy sao được? Đây chính là chiếc váy cưới đầu tiên tớ thiết kế, cân phải chụp lại để làm lưu niệm” Hoàng Kiều Liên nhìn về phía Hoàng Kiều Liên, đề nghị: “Tổng giám đốc Khoa, bây giờ anh nên duỗi tay ôm eo Hương Giang.


Hà Tuấn Khoa rất phối hợp, cánh tay dài duỗi ra, ôm Lâm Hương Giang vào trong lòng ngực, cô đành phải dựa vào trên vai anh.

Nhìn người đàn ông trước mắt anh tuấn như vậy, lại có có mơ hồ không chân thật…
Trước hôn lễ một đêm, đã có không ít người thân bạn bè lên trên đảo, đêm nay sẽ tổ chức một bữa tiệc.

Lúc chạng vạng, một du thuyền cập bờ, Nguyễn Cao Cường ôm con gái Đào Mai Nhi xuống thuyền, Đào Hương Vi đi theo phía sau bọn họ.

Đào Hương Vi chưa từng ngồi thuyền, lúc ở trên thuyền thời đã nôn rất nhiều lần, cuối cùng cũng lên bờ, cô ta vẫn cảm thấy có chút choáng váng.

“Mẹ, mẹ ổn chưa?” Đào Mai Nhi lại không có dấu hiệu say tàu.

“Ừm, tốt hơn một chút rồi” Cô ta vỗ vỗ ngực, hít thở một hơi.

“Uống nước đi” Nguyễn Cao Cường đưa cho cô ta một chai nước khoáng.


“Cảm ơn” Bây giờ thái độ của cô ta với anh không lắm tốt, ở trước mặt con gái vẫn chưa đến mức không cho anh ta chút mặt mũi.

Có xe ngắm cảnh đang chờ bọn họ, trực tiếp ngồi lên xe, rất nhanh đã đến khu biệt thự trên đảo.

Trong sảnh biệt thự, Lâm Thanh Dương hỏi lần thứ n: “Mommy, mẹ nói xem tại sao em họ xinh đẹp còn chưa tới? Em ấy có tới hay không”
Buổi sáng Nguyễn Cao Cường đã nói với Lâm Hương Giang răng hôm nay bọn họ sẽ tới đây, cho nên cô nói với con trai có em họ.

muốn tới chơi với cậu bé, kết quả là cả ngày nay thẳng nhóc này đều nhắc mãi.

“Con chờ một chút, rất nhanh em ấy sẽ đến thôi” Lâm Hương Giang đang xem thực đơn của bữa tiệc cưới ngày mai.

“Lời này mẹ đã nói rất nhiều lần rồi, bây giờ trời cũng sắp tối rồi, con thấy là em ấy sẽ không tới đâu” Lâm Thanh Dương dựa vào.

trên sô pha, hai tay nâng quai hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, mất mát thở dài một hơi.

Lời cậu bé nói đã nhắc nhở Lâm Hương Giang, thấy bầu trời bên ngoài sắp tối rồi, sao Nguyễn Cao Cường còn chưa tới?
“Thanh Dương, em họ xinh đẹp của cháu tới rồi” Nguyễn Cao Cường ôm Đào Mai Nhi xuất hiện, hiển nhiên nghe được lời nói vừa rồi của hai mẹ con.

Lâm Hương Giang đưa mắt nhìn lại, còn chưa lên tiếng, Lâm Thanh Dương đã lăn long lóc bò lên, không chớp mắt nhìn Đào Mai Nhi.


“Em họ? Em chính em họ của anh sao?”
Nguyễn Cao Cường cúi người buông Đào Mai Nhi xuống, nhẹ giọng nói: “Anh ấy là anh Thanh Dương của con, qua đó chơi với anh họ đi”
Đào Mai Nhi có chút sợ người lạ, không dám qua đó, nhưng Lâm Thanh Dương thoải mái hào phóng đi tới, nắm lấy tay cô bé: “Anh tên là Thanh Dương,em tên gì?”
“Em… Em tên đào Mai Nhi”
Âm thanh của con gái mềm mềm mại mại, lộ ra vẻ đáng yêu, lập tức khiến cho Thanh Dương dâng lên ý muốn bảo vệ.

“Vậy sau này anh gọi em là Mai Nhi, anh gọi anh là anh là được” Lâm Thanh Dương vẫn luôn muốn có một em gái, đáng tiếc mommy nói chỉ cần mình cậu bé là đủ rồi, cuối cùng bây giờ cũng có thể làm anh trai.

“Anh” Đào Mai Nhi thật sự rất ngoan, một tiếng anh này càng làm cho Lâm Thanh Dương muốn bảo vệ cô bé thật tốt, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bắt mạt cô bé!
Lâm Hương Giang nhìn hai đứa bé ở bên nhau hài hoà như vậy, không khỏi cảm thấy hoảng hốt ngày thường cô và Hà Tuấn Khoa cũng không có thời gian ở cạnh con trai, rất nhiều lúc một mình cậu có thật ra vô cùng cô đơn, nếu có em trai hoặc em gái chơi cùng cậu bé, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Chỉ là cô lại không thể sinh con.

.

Đào Hương Vi ở một nên nhìn hai đứa bé, tâm trạng cũng trở nên có chút phức tạp, đặc biệt là khi nghe được Mai Nhi gọi một tiếng anh kia, thần kinh cô ta căng thẳng.

Tất cả đều đang nhắc nhở cô ta, bây giờ Mai Nhi không chỉ có bố, còn có người cô Giang Hương Giang, anh trai Lâm Thanh Dương này…
Mối quan hệ giữa cô ta và Nguyễn Cao Cường không rõ.

“Mẹ, con muốn đưa Mai Nhi đi ra bên ngoài chơi, có thể chứ?” Lâm Thanh Dương đã gấp không chờ nổi muốn đi chơi.

“Được, nhưng mà phải chú ý an toàn, tới bờ biển thì gọi người lớn đi theo các con, đã biết chưa?”
“Vâng, con nhớ rồi!” Lâm Thanh Dương chào một cái, sau đó dắt tay Đào Mai Nhi: “Đi, anh đưa em đi nhặt vỏ sò.



Đào Mai Nhi vừa nghe có vỏ sò để nhặt, trong mắt sáng lên, nhưng vẫn quay đầu lại hỏi: “Mẹ, con có thể đi không?”
“Đi đi, đi theo anh Thanh Dương, không thể tới quá gân ven biển” Tới chỗ này rồi, Đào Hương Vi cũng không muốn quá nghiêm khắc với con gái.

Hai đứa nhỏ tay nắm tay chạy ra ngoài, lúc này Lâm Hương Giang mới nhìn về phía hai người đối diện: “Không phải buổi sáng nói tới đây sao? Sao muộn như vậy mới đến?”
“Mua quà cho em” Hà Tuấn Khoa nói rồi đưa một cái hộp quà tới trước mặt cô.

“Còn có quà?” Kết hôn thôi mà, sao cả một đám người đều tặng cô quà vậy?
“Anh nghe nói, ông nội tặng cho em một bộ mũ phượng vàng rồi, bậy thì anh tặng em vương miện kim cương nhé.


Lâm Hương Giang nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, mở hộp quà ra nhìn, quả nhiên bên trong là vương miện đội đầu được khảm kim cương lấp lánh.

“Anh, có phải anh quá hào phóng rồi không?” Kim cương trên vương miện này lớn như trứng chim bồ câu.

“Mặc kệ là như thế nào, em là công chúa nhỏ nhà Nguyễn Cao chúng ta, vương miện đội đầu không là gì cả”
“Lời này của anh em rất thích nghe” Lâm Hương Giang chớp chớp mắt với anh ta.

“Vương miện công chúa gì vậy? Mọi người đang nói gì đớ?” Hà Tuấn Khoa vừa mới đi thăm dò phần sân đêm nay tổ chức party.

Nguyễn Cao cường liếc xéo anh, cố ý bày ra tư thế anh trai: “Tôi nói với Hương Giang, công chúa duy nhất nhà Nguyễn Cao gả cho anh, nếu như anh dám có lỗi với con bé, người làm anh trai tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.