Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 21


Bạn đang đọc Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi – Chương 21


Chương 21 Làm xét nghiệm ADN
*Tổng giám đốc, cho dù anh oó tin hay không, Thanh Dương và Hà Tùng Nhân không có bất kỳ quan hệ nào cả” Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào hẳn Năm xưa, cô cho rằng người đàn ông ở khách sạn đêm đó là Hà Tùng Nhân, sau đó mới biết đó là Phan Thanh Y bày mưu hãm hại cô.

Người đàn ông làm cho cô mất đi lần đầu tiên không phải Hà Tùng Nhân, cô cũng không biết là ai.

Khi cô biết chuyện này trong hôn lễ suýt chút nữa không gượng dậy nổi!
Cô cũng không ngờ mình ‘may mắn như vậy, một đêm liền trúng thưởng, có thai sinh ra con trai mình bây giờ.

Từ đầu đến cuối, cô và Hà Tùng Nhân không hề xảy ra bất cứ quan hệ thể xác nào, đứa nhỏ này làm sao có thể là của hắn được?
Thấy ánh mắt sắc bén của Hà Tuấn Khoa vẫn còn nhìn chằm chằm cô, xem ra hẳn vẫn còn nghi ngờ.

Sau khi cô hít sâu một hơi mới chậm rãi nói: “Nói ra không sợ anh chê cười, nhưng thật ra tôi cũng không biết ba đứa bé là ai” Tóm lại không phải Hà Tùng Nhân.


Hà Tuấn Khoa cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí hoang đường, cô là mẹ đứa bé, cũng không biết cha đứa bé là ai?
Nào có người mẹ nào hồ đồ như vậy?
Lời giải thích của cô quả thực làm cho người ta không cách nào tin nổi.

Bầu không khí trở nên yên lặng, bên chỗ phòng tắm lại vọng ra giọng nói của nhóc con: “Mẹ, con quên lấy quần áo rồi, mẹ lấy giúp con với”
Lâm Hương Giang đang muốn thoát khỏi bầu không khí đè nén này, cô dợm đứng dậy lại bị hắn ngăn lại: “Đừng cử động, tôi giúp thằng bé cho” Hắn vẫn suy nghĩ đến cái chân bị thương của cô.

Lâm Hương Giang không muốn làm phiền hắn, nhưng dáng vẻ người đàn ông này không cho bất cứ ai cự tuyệt, cô không thể làm gì khác hơn là ngồi bất động.

“Vậy cám ơn anh, quần áo ở trong tủ quần áo phòng trong” Cô chỉ chỉ phòng ngủ của cô và con trai.

Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu, ngay sau đó bước vào căn phòng của hai mẹ con.

Hắn vừa đi vào liền thấy tủ quần áo, hắn mở tủ quần áo ra chỉ thấy quần áo phụ nữ, không thấy quần áo của đứa bé.

Hắn kéo ngăn kéo phía dưới ra, quần áo của Lâm Thanh Dương được xếp điệp chỉnh tề ở trong đó, hắn đang định lấy một bộ, nhưng hắn lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc trong trí nhớ kia.

Con ngươi hắn co giật, thấy trong ngăn kéo để một cái chai nhỏ lịch sự tao nhã, hắn không tự chủ được cầm lên đưa đến trước lỗ mũi ngửi ngửi.

Trong nháy mắt, trong đầu hẳn hiện lên một đêm nào đó ở khách sạn năm năm trước, trong căn phòng tối đen không ánh sáng, người đàn bà không ngừng giấy giụa rên rỉ, hương thơm trên người cô không ngừng dụ dỗ hắn.

.


Đây chính là hương thơm mà hắn tìm suốt năm năm qua nhưng vẫn không tìm được!
Lâm Hương Giang không thể nào yên tâm, cô vẫn đích thân bước vào, thấy Hà Tuấn Khoa cầm chai nước hoa của cô trong tay nhìn đến thất thần, cô giải thích: “Đây là nước hoa cha tôi làm cho tôi”
Hà Tuấn Khoa nghe giọng nói liền nhìn về phía cô, ánh mắt nhìn cô có một chút biến đổi nào đó, giọng cũng khàn khàn đi: “Cha cô?”
“Đúng vậy, cha tôi cảm thấy rất có hứng thú đối với việc chế tạo nước hoa, đây là chai nước hoa đầu tiên ông ấy làm cho tôi, còn lấy tên tôi đặt cho nó, tôi rất quý, vì nó là độc nhất vô nhị”
Lâm Hương Giang nói đến đây ánh mắt chợt trở nên ảm đạm có một tia thương cảm: “Đây cũng là lần cuối cùng ông ấy làm nước hoa cho tôi.


Bởi vì sau đó cha mất, nên cô vẫn luôn cất giữ cẩn thận, bình thường cũng không nổ lấy ra dùng.

Cô không phát hiện sau khi Hà Tuấn Khoa nghe cô nói những lời này, sắc mặt hẳn càng trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn cô chăm chú cũng biến thành có vẻ si mê Hà Tuấn Khoa nhìn chai nước hoa trong tay, thấp giọng nói: “Nó là độc nhất vô nhị?”
Thảo nào hẳn tìm khắp nơi cũng không tìm được hương thơm này, nói như vậy cô chính là người đàn bà năm năm trước sao?
“Tổng giám đốc, anh sao vậy?” Sau khi Lâm Hương Giang hoàn hồn mới phát hiện hăn vẫn còn nhìn chăm chăm chai nước hoa kia.

Hà Tuấn Khoa thu hồi ưu tư nơi đáy mắt, khôi phục vẻ dửng dưng trước sau như một: “Không sao, tôi đưa quần áo cho thằng bé”
Hắn lướt ngang qua bên cạnh cô, rõ ràng cô cảm giác được hắn có chỗ nào không giống với bình thường, nhưng lại không nói ra được là không giống chỗ nào.

Hà Tuấn Khoa đưa quần áo vào phòng tắm, nhóc con chờ đợi có chút sốt ruột: “Chú, tại sao là chú vậy?”

Mặc dù cậu nhóc đã đồng ý làm bạn với hắn, nhưng không có nghĩa là họ nhanh như vậy đã có thể gặp nhau trong tình thế như vầy chứ?
Hà Tuấn Khoa không lên tiếng, đưa mắt nhìn chăm chằm khuôn mặt nhóc con, cô giáo viên lúc nấy nói hai người có gương mặt rất giống nhau đúng không?
Mới đầu hẳn hoài nghi Lâm Thanh Dương là con của Hà Tùng Nhân, cho nên hắn cảm thấy đứa trẻ rất quen mắt, nhưng bây giờ, hắn càng phát hiện đứa bé này thật ra giống hắn hơn!
Lâm Thanh Dương bị hẳn nhìn chăm chú, cả người không được tự nhiên, trên mặt lướt qua một tia thẹn thùng, càng cố ý nói: “Nhìn cái gì vậy? Có phải ghen 1ị của cháu to hơn chú hay không?”
Hà Tuấn Khoa thu hồi suy nghĩ, ném quần áo cho nhóc con, nháy nháy mắt: “Nhóc con, khi nào lớn lên rồi hẵng tìm chú thảo luận vấn đề này” Dứt lời xoay người đi ra ngoài.

Lâm Thanh Dương lè lưỡi nhát ma sau lưng hắn, ông chú xấu xa này xem thường cậu à?
Hà Tuấn Khoacũng không ngồi quá lâi bởi vì rất nhanh lại có người điện thoại đến tìm hẳn.

Hắn cho Lâm Hương Giang ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, đợi vết thương ở chân khá hơn rồi đi làm, trước khi rời đi lại nhìn nhóc conthêm một chút.

Hà Tuấn Khoa ngồi vào xe chờ hẳndưới lầu, cầm cái túi nhỏ chứa hai sợi tócđưa cho Hoài Vũ, trâm giọng nói: “Đi làm cho tôi một xét nghiệm ADN”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.