Bạn đang đọc Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi – Chương 15
Chương 15 Anh cởi ra
Lâm Hương Giang được Hà Tuấn Khoa bế ra khỏi khách sạn, gió đêm lành lạnh thổi đến, cô ăn mặc phong phanh, lúc này cảm thấy hơi lạnh.
Ly kia rượu kia khiến cho một mảng lớn y phục trên ngực Phan Thanh Y ướt mèm, tóc tai cũng ướt không ít, trên váy còn dính bánh kem, cô nhìn thấy mình như vậy cảm thấy vô cùng khó chịu *Cám ơn anh, anh bỏ tôi xuống đây đi” Cô thấp giọng nói.
Lúc này một chiếc xe lái đến, ngừng lại trước mặt họ.
Hà Tuấn Khoa buông cô ra, cô thấy bộ âu phục vốn chỉn chu của hắndính không ít bánh kem, côcực kỳ áy náy: “Tôi xin lõi, đã làm bẩn quần áo của anh rồi, hay làanh cởi ra, tôi giúp anh giặt sạch sẽ được không?”
Hà Tuấn Khoa không nói một lời, đưa mắt nhìn xuống cô, ban đầu hẳn tò mò tại sao côlại phải giả làm bạn gái hắn để vào khách sạn, hắn nghĩ cô cố ý đến quấy rối, bây giờ nhìn lại, cô quả thật định phá hỏng buổi tiệc, chẳng qua là chính cô lại bị liên lụy vào.
Người đàn ông không lên tiếng, cứ như vậy nhìn chẩm chãm cô, ánh mắt của hẳn khiến cho cô sợ hãi trong lòng, vội cong môi cười gượng: “Tôi biết tôi bây giờ rất khó coi, nhưng anh cũng đâu cần nhìn tôi như vậy chứ.
“Á…” Cô vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên đưa tay đem đè côvào thân xe, thân thể đàn ông cao lớn ép vàothật gần, cô hoàn toàn bị giam cứng trong vòng vây của hắn lôi bất kể cô và cháu tôi có ân oán, không muốn bị cuốn vào chuyện của các người” Hắn nói lời này hoàn toàn mang ý cảnh cáo.
Tối nay, cô lợi dụng hắn trà trộn vào buổi tiệc, hẳn có thể không so đo chuyện này, nhưng nếu cô muốn lợi dụng hắn trả thù Hà Tùng Nhân, vậy cô tính sai rồi.
Lãnh ý toát ra từ trên người người đàn ông khiến cho côtrong lòng run rẩy giật thót, thì ra vừa rồi hắn giúp cô, chẳng qua là vì giữ mặt mũi của chính hẳn.
Cô cong môi tự giễu, hắn có tức giận cũng chẳng có gì là.
Lâm Hương Giang rữũmắt xuống, thu lại ưu tư nơi đáy mắt,nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc xin yên tâm, chuyện như vậy chỉ xảy ra một lần, sẽ không còn lần sau nữa đâu” Cô chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng hắn trả thù Hà Tùng Nhân, đây là chuyện riêng của chính cô.
Hà Tùng Nhân nhìn khuôn mặtdính đầy bánh kem củacô, tự dưng cảm thấy có chút buồn cười, người không biết còn tưởng rằng cô mới vừa bị bạn bè chơi trò ụp mặt vào bánh kem trong ngày sinh nhật.
Gương mặt lạnh lẽo ngàn năm của hắn bất giác ôn hòa hơn một chút, liền buông tay ra, mở cửa xe, giọng trầm thấp: “Lên xe” Lâm Hương Giang không hiếu nhìn về phía hắn, mặt hẳn không cảm giác khạc ra một câu: “Đưa cô về-”
* Cái này … Không cần phiền anh nữa” Lời còn chưa dứt, người đàn ông trực tiếp kéocô vào trong xenhư đúng rồi, sau đó hắn lên xe, ra lệnh tài xế lái xe đi Lâm Hương Giang thật sự sợ mình làm dơ xe hắn, sau khi ngồi vào trong xe cũng không dám thở mạnh.
“Vậy còn… Chủ tịch thì sao?” Cô nhớ hẳn và Hà Phương Đông cùng đi với nhau.
“Sẽ có xe khá đưa ông ấy về nhà” Lâm Hương Giang liếc nhìn hắn, cũng đúng mà nhỉ, những đại hào môn giống như họ, sao chỉ có mỗi một chiếc xe?
Chiếc xe dừng lại ngay dưới lầu chung cư Lâm Hương Giang đang ở, Hai người suốt dọc đường không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đang nhăm mắt dưỡng thần: “Tổng giám đốc, đến nhà tôi rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về” * Ừ? Người đàn ông đáp một tiếng, nhưng không mở mắt ra.
Bầu không khí như vậy quả thực khiến người ta không được tự nhiên, cô vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Cô mới vừa xuống xe, người đàn ông trong xe đột nhiên mở miệng: “Khoan đã” Tiếp có cái gì đó từ trong xe ném ra, cô vội vàng chộp lấy, là chiếc áo vest của hän!
“Không phải cô nói là giặt giúp tôi sao?” Trong xe, hẳn cau mày liếc cô.
“A2 Vâng… Tôi giặt.
.
” Cô vội vàng trả lời, trước đây cô thấy hắn lạnh lùng như vậy, còn tưởng rằng hắn đã chê bộ quần áo này rồi, sẽ trực tiếp vứt luôn, căn bản không cần cô giặt.
*Chính tay cô giặt” Người đàn ông bồi thêm một câu.
“Đó là việc đương nhiên, tôi chắc chắn tự mình giặt sạch sẽ.
’ Cô thầm nghĩ, hắn sợ cô đưa ra tiệm giặt ủi à?
Sau đó, chiếc xe lái đi trước mắt cô, cô cúi đầu nhìn chiếc áo vest trong tay, thở dài một hơi.
Có một điều khiến cô nhức đầu, đập vào mắt là bộ váy dạ hội đi thuê trên người cô, bây giờ đã bẩn không chịu nổi.
Lâm Hương Giang chậm chạp trở về nhà, cũng may lúc đầu cô đã gọi điện thoại cho.
Hoàng Kiều Liên nói tối nay phải tăng ca, nhờ cô giúp mình chăm sóc con trai.
Nhóc con và Hoàng Kiều Liên cũng đã ngủ, vậy cũng tốt, tránh để ho nhìn thấy cô trong dáng vẻ chật vật này.
Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng của cô và con trai, nhóc con đang ôm một con khủng long, thỉnh thoảng khe khẽ nói mê.
Cô nhẹ nhàng sờ đầu thăng bé, nhìn gương mặt nhóc con khi ngủ say, không tự chủ cong cong khóe môi lên Không muốn đánh thức con, cô rón rén nằm xuống bên cạnh.
Bây giờ cô hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, nhớ đến mọi việc xảy ra ở khách sạn, nhớ đến phắn ứng kinh hoảng của Phan Thanh Y, xem ra cô đã đoán đúng, đứa trẻ của Phan Thanh Y có vẻ không phải là con của Hà Tùng Nhân!
Đứa bé kia có thể có liên quan đến bác sĩ nam mà cô nhìn thấy ở bệnh viện.
Cô chắc chắn phải tìm ra người đàn ông này, điều tra rõ những bức ảnh giường chiếu năm đó rốt cuộc là chuyện gì đã xảy rat Sau khi Hà Tuấn Khoa đưa Lâm Hương Giang về đến nhà mới trở về nhà họ Hà.
Hắn vừa bước vào nhà liền thấy cha, chị dâu, còn có cả hai vợ chồng Hà Tùng Nhân đang ngồi ở phòng khách, nhìn có vẻ ho đang đợi hẳn.