Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 1054


Bạn đang đọc Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi – Chương 1054


Chương 1054
“Không phải ba mẹ cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ là do anh sao? Là anh đã cố ý hại chết bọn họ, sau đó chiếm đoạt hết tất cả mọi thứ của nhà họ Lãnh.

Anh làm ra chuyện xấu xa như vậy, bây giờ lại muốn cô ấy gả cho anh, còn muốn sinh đứa bé cho anh nữa, anh quả thực là ác ma”
Lâm Hương Giang đã không nhịn được tức giận mà mắng anh ta một hồi, nhưng như vậy thì có tác dụng gì đâu, lương tâm của anh ta đã sớm bị chó ăn rồi.

Nếu không phải bây giờ Lãnh Thiên Khuê đang mang thai, chắc chắn cô sẽ nói hết những chuyện này cho cô ấy nghe, để cô ấy rời khỏi Dạ Hữu Khánh.

Con ngươi của Dạ Hữu Khánh trầm xuống: “Cô câm miệng lại cho tôi “Làm sao? Anh sợ lời tôi nói sẽ khiến cô ấy nghe thấy sao? Vậy thì anh đừng nên làm mấy chuyện xấu này xong rồi lại đối xử với cô ấy như vậy”
‘Vẻ mặt Dạ Hữu Khánh âm trầm đến mức giống như giây tiếp theo sẽ giết chết cô vậy.

“Đây là chuyện của tôi với cô ấy, không cần cô thừa lời.

Tôi bảo cô đến đây là để khuyên bảo cô ấy, chuyện khác cô tốt nhất đừng có nhúng tay vào.

Nếu cô ấy và đứa nhỏ có xảy ra bắt trắc gì, cô không gánh nổi hậu quả đâu.



Bây giờ điều anh ta sợ hãi nhất chính là cảm xúc của Lãnh Thiên Khuê bị bất kỳ thứ gì kích thích.

Lâm Hương Giang cười lạnh một tiếng: “Anh yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ không nói cho cô ấy những điều này, chỉ cần anh chăm sóc cho cô ấy thật tốt, đứa bé được sinh ra bình an.


Trong lòng của cô cũng rất mâu thuẫn, rất muốn nói cho Lãnh Thiên Khuê biết chuyện trước kia, nhưng lại sợ sau khi cô ấy biết sẽ không chịu nổi mà làm ra chuyện gì không thể nói trước được.

Không biết có phải là do đi dâng hương cúng bái ba mẹ hay không mà hai đêm vừa rồi Lãnh Thiên Khuê không mơ thấy ác mộng nữa Nước hoa ổn định tinh thần mà Lâm Hương Giang mang cho cô ấy.

khiến giấc ngủ của cô ấy yên ổn hơn rất nhiều, cho nên mấy ngày nay tinh thần của cô ấy đều rất tốt.

Tinh thần của cô ấy tốt, vì thế mà tâm trạng của Dạ Hữu Khánh cũng theo đó mà tốt lên rất nhiều.

Lần này, bác sĩ siêu âm kiểm tra cho thai nhi của cô ấy.

“Thai nhi mọi thứ đều bình thường, cô nên tiếp tục duy trì tâm trạng tốt này, nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng cần tăng cường dinh dưỡng, uống nhiều nước nóng hơn chút.


” Sau khi bác sĩ khám xong thì dặn dò cô ấy.

Trong lòng Lãnh Thiên Khuê căng như dây đàn cũng đã buông lỏng xuống: “Còn cần uống thuốc an thai không?”
“Bây giờ mặc dù có vẻ không có vấn đề gì lớn, nhưng dù sao cô cũng từng xuất hiện nguy cơ bị sinh non, vì vậy vẫn phải tiếp tục uống thuốc an thai” Bác sĩ nói.

Lãnh Thiên Khuê khẽ gật đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi”
Dạ Hữu Khánh dìu cô ấy ra khỏi phòng khám, cô ấy đột nhiên nói: “Em muốn về nhà, không muốn ở bệnh viện nữa.


Anh ta nhìn cô ấy rồi lại nhìn bụng cô ấy, lông mày hơi nhíu lại.

“Không phải vừa rồi anh cũng nghe bác sĩ nói sao? Tình trạng hiện tại của đứa bé bình thường rồi, sau khi về em sẽ cố gắng nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, chắc là sẽ không có vấn đề lớn gì”
Dạ Hữu Khánh biết hai ngày qua cô ấy không gặp ác mộng nữa, nếu tình trạng này vẫn tiếp tục duy trì thì quả thật không cần quá lo lắng.

Chỉ sợ là cô ấy sẽ lại đột nhiên mơ thấy ác mộng nữa.

Nhưng thấy cô ấy muốn về nhà như vậy, anh ta cũng không đành lòng từ chối.

Anh ta trầm giọng trả lời: “Được, về nhà thôi”
Dạ Hữu Khánh rất nhanh đã làm xong thủ tục xuất viện và đưa cô ấy trở về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.