Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 1045


Bạn đang đọc Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi – Chương 1045


Chương 1045
Dạ Hữu Khánh đối với yêu cầu của cô ấy luôn cầu gì được nấy, nhưng bây giờ anh ta lại không muốn cô ấy đi thăm ba mẹ.

Thấy khuôn mặt anh ta có vẻ rất nghiêm túc, cô ấy tiếp tục nói: “Anh cũng không hy vọng em luôn mơ thấy ác mộng mà đúng không?
Em muốn sau khi em đi thăm bọn họ, trò chuyện với bọn họ đế cho bọn họ đừng đến dọa em và cục cưng nữa.

Bọn họ là ba mẹ của em, nhất định là sẽ đau lòng cho em thôi.


Dạ Hữu Khánh nhìn cô ấy vẫn không lên tiếng, nhưng không thể phủ nhận lời cô ấy nói không có lý.

“Vậy anh phái người đi thắp nhang đốt giấy cho bọn họ.


Loại chuyện này không nhất định phải đế tự cô ấy đi.

Lãnh Thiên Khuê nghỉ hoặc nhìn anh ta: “Vì sao anh cứ nhất quyết không chịu để em đi? Việc này có thể đi làm thay sao? Bọn họ là ba mẹ của em, người khác thắp nhang hoá vàng mã cho bọn họ có ích lợi gì chứ? Càng tỏ rõ rắng em không có thành ý, chắc chắn bọn họ sẽ càng tức giận với em hơn nữa”

“Anh không yên tâm cho tình trạng bây giờ của em”
“Vậy anh cứ nhãn tâm để em luôn mơ thấy ác mộng, mỗi ngày cũng không thể ngủ một giấc thật an ốn sao?” Lúc này cảm xúc của Lãnh Thiên Khuê bắt đầu không ổn định.

Hô hấp của cô ấy hơi gấp gáp nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, em sẽ suy nhược thần kinh, em thật sự không chịu nổi nữa”
Hai tay cô ôm lấy đầu mình, vẻ mặt của cô vừa thống khổ lại mờ nịt Tim Dạ Hữu Khánh hung hãng co rút: “Thiên Khuê.


Anh ta đang muốn ôm cô ấy vào lòng, cô ấy đột nhiên ôm bụng hô nhỏ: “A….

“Làm sao vậy?” Dạ Hữu Khánh lập tức trở nên khẩn trương.

“Cục cưng, thẳng bé đá em một cái.

’ Oô ấy nhẹ nhàng vuốt ve bụng, khó có thể tưởng tượng được sự đau khổ nếu như mất đi đứa bé này.

Cô ấy lại bắt lấy cánh tay anh ta cầu xin: “Hữu Khánh, anh để em đi thăm ba mẹ đi, vì cục cưng của chúng ta, em muốn bảo vệ thăng bé cho thật tốt, thuận lợi sinh thẳng bé ra.

Suy nghĩ của Dạ Hữu Khánh bắt đầu đấu tranh, cô ấy cầu xin như vậy anh ta thật sự khó có thể từ chối được, nhưng lại không muốn cô ấy đi bái tế ba mẹ.

Anh ta trầm mặc một hồi lâu sau, cuối cùng anh ta hơi cắn môi gật đầu: “Được, vậy anh đi sắp xếp.

Nhưng em phải đồng ý với anh, nhất định phải giữ cảm xúc cho ổn định” Anh ta cũng hy vọng đứa bé của bọn họ được sinh ra một cách thuận lợi.

Lãnh Thiên Khuê nghe thấy vậy, cuối cùng trên mặt cô ấy cũng cong lên một nụ cười, cô ấy chui vào lòng anh ta, ôm lấy anh ta nói: “Em biết ngay anh sẽ đau lòng cho em mà”
Dạ Hữu Khánh ôm cô ấy, trong mắt anh ta lại hiện lên một mảnh tối tăm, nếu có thể anh ta thật sự không hy vọng cô ấy đến loại địa phương đó.

Rất nhanh Dạ Hữu Khánh đã sắp xếp ổn thỏa, chiêu ngày hôm sau anh ta đưa Lãnh Thiên Khuê đến nghĩa trang nơi ba mẹ cô ấy được chôn cất.

Anh ta ôm cô ấy ra khỏi bệnh viện, lại ôm cô ấy lên xe, sau đó đi đến địa điểm.

Hôm nay gió hơi to, lúc tới nghĩa trang anh ta dùng áo choàng bao bọc lấy cô ấy, lúc này anh ta mới ôm cô ấy xuống xe.

Anh ta cứ như vậy mà ôm cô ấy đi vào nghĩa trang, lại đi lên bậc thang, cứ đi thẳng lên trên.

Hai tay Lãnh Thiên Khuê ôm lấy cố anh ta, nhìn sườn mặt lạnh lùng kiên quyết của anh ta.

Bình thường người đàn ông này ăn nói nghiêm túc, ở trước mặt cô ấy mới có thể biểu lộ ra một tia ôn nhu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.