Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 116


Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu – Chương 116

“Mọi người muốn biết điều gì? Từng người từng người một tới hỏi, một lúc hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi làm sao có thể đồng loạt trả lời hết được chứ?”.

Sở Úy Dạ khẽ mỉm cười, động tác thành thục gẩy gẩy tàn thuốc lá kẹp giữa ngón tay, sau đó lại đưa lên rít một hơi: “Đến đây, ai hỏi trước? Ừm, anh đi?”.

Hắn ta giơ ngón tay ra chỉ, vừa hay chỉ đúng tên phóng viên vừa nãy cầm mấy tấm ảnh chủ động gây sự, Sở Úy Dạ nhướn một bên lông mày, cười nhưng lại giống như không cười: “Vừa nãy nếu tôi nhìn không nhầm, có lẽ là anh đúng không? Mắt của anh thật thần thông quảng đại, những bức ảnh đó từ đâu mà có? Nào, đưa tôi xem xem”.

Tên phóng viên đó ngẩn người, ánh mắt lấp lửng, Sở Úy Dạ thấy hắn ta không động đậy, ngược lại cảm thấy mất kiên nhẫn. đưa tay ra búng mẩu thuốc còn lại vào trong thùng rác để cách đó không xa, sải bước về phía trước, trực tiếp cầm mấy tấm ảnh ở trong tay tên phóng viên đó lên, xem từng tấm một, nụ cười nơi khóe miệng lại càng thêm sâu hơn.

“Ồ, chụp không tồi nha”. Sau khi hắn tán thường xong, còn chủ động rút ra một tấm, ngón tay với những đốt tay rõ ràng búng lên một góc của tấm ảnh: “Tấm này tặng lại cho tôi coi như làm quà kỉ niệm nhé”.

Còn những bức ảnh khác, hắn trả lại cho tên phóng viên vẫn còn đang ngẩn người kia, ánh mắt cương quyết lướt qua toàn bộ khuôn mặt phóng viên đang ở đấy vẫn đang chờ đợi tin tức nóng, cuối cùng rơi trúng con mắt hung hăng của Lương Phi Phàm, hắn nhếch mép cười, rõ ràng còn mang theo sự khiêu khích.

“Với những câu hỏi vừa rồi của mọi người, tôi cũng bắt chước theo bộ dạng của Lương tổng đây, sẽ khái quát lại một chút!”.

Sở Úy Dạ nhướn mày: “Tôi biết chuyện cô Bạch và anh Lương Phi Phàm sắp kết hôn, tôi cũng biết cô ấy đã có thai, đương nhiên bức ảnh này, một phần sự thật đúng là như vậy, còn lại đều là do mọi người tự nghĩ ra mà thôi”.

Những lời này nghe có vẻ là thẳng thắn, nhưng lại có khả năng sẽ trở thành đề tài hot vô cùng.

Bầu không khí lúc này của đám phóng viên đều bị khơi dậy, so với lúc nãy đối diện với Lương Phi Phàm thậm chí còn phấn khích hơn, chuyện này càng lúc càng hay.

“Sở tổng, nói như vậy, anh biết cô Bạch sắp gả vào nhà họ Lương đúng không? Vậy việc anh hôn cô Bạch trong bức ảnh kia, anh định giải thích như nào?”.

“Xin hỏi các anh hiện giờ là mối quan hệ tình tay ba sao?”.

“Sở tổng, anh thật sự thích cô Bạch sao? Hay là do cô Bạch chủ động quyến rũ anh?”.

“Sở tổng, nếu cô Bạch thật sự gả vào nhà họ Lương, anh định làm như nào?”.


……

“Ha ha, những câu hỏi này của mọi người, giống như mối quan hệ giữa tôi và cô Bạch không hề trong sáng chút nào”. Sở Úy Dạ cười hừ một tiếng như có như không “Tuy cô Bạch đúng là hoa đã có chủ, nhưng tôi là một người theo đuổi cuồng nhiệt, không lẽ như vậy là phạm pháp?”.

Hắn ta nhún vai một cách vô tội, hai tay dang ra: “Tôi quả thật thích cô Bạch, cô ấy thông minh rộng lượng, lại vừa dịu dàng tốt bụng, cô ấy luôn ở trong lòng tôi, cho nên tôi có chút không kiềm chế nổi bản thân mình mà muốn tiếp cận cô ấy. Trong những bức ảnh mà mọi người vừa nhìn thấy, những cái này tôi nghĩ là có chút liên quan tới góc chụp. Lúc đó, quả thật là tôi cưỡng hôn người phụ nữ mà tôi thầm ngưỡng mộ, khi đó bộ dạng của cô ấy không hề giống như trong những bức ảnh này, cô ấy vẫn luôn muốn đẩy tôi ra”. Sở Úy Dạ khẽ thở dài, dáng vẻ hình như có chút bất lực “Thực sự tôi không muốn thừa nhận, những chuyện đã tới nước này tôi Sở Úy Dạ không thể không làm, huống hồ đối với một người phụ nữ mà nói… cho nên tôi ở đây trịnh trọng nói với mọi người rằng, là tôi đang theo đuổi cô Bạch, đương nhiên ngày nào cô ấy chưa gả cho Lương Phi Phàm, Sở Úy Dạ tôi vẫn còn cơ hội, mọi người nói xem có đúng hay không?”

Lời nói rõ ràng như vậy, căn bản đây chính là lời tỏ tình thẳng thừng nhất, hắn muốn cả thế giới biết, Sở Úy Dạ hắn đang tỏ tình, người hắn ta muốn theo đuổi chính là Bạch Lộ, cho dù cô ấy sắp gả cho Lương Phi Phàm đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ cuộc như vậy…

Không có người phụ nữ nào, khi đối diện với một tình huống như vậy mà lại không có chút phản ứng nào.

Bạch Lộ cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, trước đây cô chưa từng thích Sở Úy Dạ, nhưng hiện giờ hắn đứng như vậy, không hề có ý định nhân cơ hội này mà hãm hại, ngược lại hắn lựa chọn giơ tay ra cứu cô thoát khỏi vũng bùn này, không ngần ngại để bản thân mình dính đầy vết nhơ…

Tuy cô đối với hắn không phải là tình cảm nam nữ, nhưng lúc này, vào chính thời khắc này, cô không thể không thừa nhận, tất cả những cảm xúc tiêu cực của bản thân cô trước đây đối với hắn, hình như đều biến mất…. Đám phóng viên phía sau càng thêm nhốn nháo…..

Sở Úy Dạ thừa nhận mình đang theo đuổi Bạch Lộ!

Cái cô Bạch Lộ này có gì tốt? lại khiến cả thái tử gia của Lương thị và tổng tài đứng đầu của Viễn Đông đều theo đuổi cô?

Mọi người nhất thời đều đồng loạt đưa ống kính về phía Bạch Lộ.

“Cô Bạch, anh Sở Úy Dạ đang tỏ tình với cô, xin hỏi cô có cảm nghĩ như nào vậy?”.

“Cô Bạch, xin cô hãy phát biểu cảm nghĩ của mình? Cô có thiện cảm với anh Sở Úy Dạ không?”.

“Cô Bạch, xin hỏi giữa anh Lương Phi Phàm và Sở Úy Dạ cô sẽ chọn ai?’.


“Hai người đàn ông này đều là những người vô cùng xuất sắc, bây giờ cô có cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc hay không?”.

“Anh Lương Phi Phàm, anh cũng nói chút suy nghĩ của mình đi chứ, anh Sở Úy Dạ bây giờ cũng coi như là tình địch của anh rồi phải không?”.

“Xin hỏi anh có tự tin vào chính mình không? Anh cảm thấy cô Bạch Lộ sẽ chọn anh hay chọn Sở Úy Dạ?”.

……

Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, đối diện với một loạt ánh đèn flash chói mắt kia, tâm trạng thực sự có chút hoảng loạn, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Cô chưa từng đối mặt với tình huống như này, chỉ cảm thấy bản thân bỗng chốc giống như bị người ta đẩy lên chín tầng mây, nhưng không hề cảm thấy mình đang trôi dạt mà hơn hết vẫn là cảm thấy bất an.

“ Tôi trước giờ đều tin vào con mắt nhìn người của mình, tôi là độc nhất vô nhị”.

Lương Phi Phàm vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ, đột nhiên mở miệng, giọng nói nặng nề, từng câu từng chữ vẫn hoàn toàn là sự bá đạo thường ngày “Cho nên Sở tổng thích người phụ nữ của tôi, tôi không hề cảm thấy chuyện này có gì là lạ”.

Bạch Lộ sững sờ, lời này của Lương Phi Phàm….nói Sở Úy Dạ giống như một tên trộm, lại dám tỏ tình với người phụ nữ của anh, đây hoàn toàn là một hành vi thấp hèn.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Sở Úy Dạ nụ cười phong lưu cũng theo đó mà cứng đờ.

Lương Phi Phàm ngược lại mỉm cười: “Nhưng Sở tổng có một câu nói rất đúng, thích một người thì không có tội, Sở tổng đang nghĩ gì, Lương mỗ tôi sao có thể ngăn cản được suy nghĩ của anh ấy? Chỉ là tôi chân thành khuyên Sở tổng một câu, đừng tốn thời gian lên người phụ nữ của tôi, anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội có được cô ấy đâu”.

Anh ấy một lời nói xog, ôm Bạch Lộ liền đi thẳng về chiếc xe đỗ cách đó không xa.


Một đám phóng viên chen chúc đứng trước mặt họ muốn đuổi theo,Quan Triều lúc này đã sắp xếp ổn thỏa vệ sĩ, những tên vệ sĩ trên người mặc đồng phục đồng bước lên ngăn cản đám phóng viên đang ồ ạt xông lên.

Bạch Lộ cảm thấy Lương Phi Phàm lực ôm có chút mạnh, cô thực sự thấy không được thoải mái, nhưng cô biết, anh ấy đang tức giận, cô cũng không dám làm loạn.

Lúc hai người đi qua Sở Úy Dạ, Lương Phi Phàm cố ý dừng lại, xoay mặt ra nhìn hắn: “Cách tỏ tình này của Sở tổng thật đặc sắc, nhưng người phụ nữ này là của tôi, cả đời này anh đừng hòng có hy vọng nào, cả đời này cũng đừng mong tới lượt anh”.

Ý cười trên mặt Sở Úy Dạ cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, hắn vô thức nắm chặt tay lại, chỉ nhìn thấy Lương Phi Phàm ôm Bạch Lộ trực tiếp lên xe, phía sau vẫn còn có ánh đèn chớp liên tục, hắn mới cảm thấy cả thế giới trở lên yên tĩnh, mọi âm thanh ồn ào dường như không còn nghe thấy nữa, những gì hắn có thể cảm nhận được chỉ là thân hình mảnh mai của người nào đó.

Cùng một nguời đàn ông khác đi càng lúc càng xa.

Nhưng, cô ấy hình như từ đầu tới cuối không hề đứng cạnh hắn, cô ấy thực sự là…trước giờ chưa từng thuộc về hắn.

Có máy ảnh của phóng viên nào đó vô tính va vào cánh tay của Sở Úy Dạ, hắn mới khôi phục lại trạng thái, xoay mặt lại, con ngươi trầm ổn nhìn người nào đó một cái tuy vẫn là ánh mắt bình thản không hề có chút dao động nhưng vô tình lại khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi vô cùng.

Phóng viên đó liên tiếp nói xin lỗi, chỉ là lời xin lỗi đó rất nhanh đã bị một loạt câu hỏi trùm lên.

“Anh Sở Úy Dạ, xin hỏi bây giờ anh có cảm giác như nào?”.

“Anh có phải là muốn tiếp tục theo đuổi cô Bạch Lộ?”.

“Nếu cô ấy thực sự trở thành bà Lương, anh sẽ buông tay chứ?

……

Những ngón tay thon dài buông thõng ở bên người của Sở Úy Dạ khẽ động, trước đó một người không hề nghĩ tới cảm xúc của bất cứ người nào như hắn lại có thể làm ra một chuyện như vậy.

Hắn vừa rồi không phải là muốn giúp cô ấy giải thích sao? Trước mặt mọi người, giải thích giúp cô, giúp cô thoát khỏi chuyện này một cách an toàn, nhưng hắn thì hình như cái gì cũng đều không có được?

Ngay cả một ánh mắt của cô, hắn cũng không nhận được.

Trước đó, hắn từng xem qua có một câu như này: Tình yêu đẹp nhất, là tác thành!


Lúc này, chỉ cảm thấy ấu trĩ buồn cười lại quái đản, bây giờ xem ra… mẹ kiếp!

Tác thành?

Tác thành nào có đơn giản như vậy? phải đi qua bao nhiêu con đường vòng, phải trải qua bao nhiêu thăng trầm, bạn mới có thể học được cách không được ích kỷ với người chính mình, mới thực sự có được người yêu bạn yêu tới mức sẵn sàng buông tay, đem hạnh phúc của bạn biến thành hạnh phúc của chính mình?

Có lẽ, trên thế gian này thực sự tổn tại một tình yêu ngây dại như vậy, nhưng sẽ không phải là Sở Úy Dạ hắn, hắn không có cao thượng như vậy, hắn cũng chỉ là một thương nhân bình thường chỉ biết mưu mô tính toán, hắn quả thật rất thích Bạch Lộ, cho nên dẫu cho là cô ấy sắp gả cho Lương Phi Phàm, vậy thì sao chứ?

Hắn sẽ dùng cách của chính mình để giành lại cô.

Người phụ nữa đó, ở đây ngày hôm nay là cô nợ hắn, hắn nhất định sẽ đòi lại, như vậy mới đúng là tác phong của Sở Úy Dạ hắn không phải sao?

“Ai nói tôi tác thành cho hai người họ?” Sở Úy Dạ ổn định lại cảm xúc, mỉm cười với một loạt con người trên mặt mang vẻ háo hức xem chuyện bát quái, hắn một tay ấn cửa xe, mở ra, trước khi ngồi vào vị trí lái, nói một câu: “Cô ấy sẽ là của tôi”.

Trên đường về.

Không khí trong xe lạnh lẽo tới mức có chút kì quái.

Tay của Bạch Lộ vẫn đang được Lương Phi Phàm nắm chặt, móng tay nhọn của anh ấn chặt lên mu bàn tay của cô, cô cảm thấy đau, kèm theo một chút lạnh lẽo.

Duy trì tư thế đó một lúc lâu, cô tự nhiên cảm thấy có chút mệt, do đó theo bản năng mà cử động tay, Lương Phi Phàm lại càng nắm tay chặt hơn.

Bạch Lộ nhịn không được nhăn mày, cô biết chuyện vừa rồi, bản thân cô nên mở miệng trước giải thích một chút, nhưng mặt anh ấy u ám như vậy, trai lại càng khiến cô không biết phải mở miệng giải thích như nào.

“Lương tổng, bây giờ có phải đưa cô Bạch về căn hộ của cô ấy hay không?” Quan Triều đang lái xe qua gương chiếu hậu nhìn Lương Phi Phàm đang ngồi phía sau từ đầu tới cuối không hề nói bất cứ câu nào, do dự một lúc rồi nói tiếp: “Lão gia và phu nhân hai người bọn họ đã về tới nhà, mẹ của cô Bạch tôi cũng đã cho người đưa trở về căn hộ của cô ấy, bây giờ chắc cũng về tới nơi rồi”.

Bạch Lộ nhớ tới mẹ mình, vươn cổ ra hỏi: “Trợ lý Quan, mẹ tôi không sao chứ?”.

“Cô Bạch yên tâm, mẹ cô vẫn an toàn”. Xem thêm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.