Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2

Chương 11: Bây giờ chú lại có chuyện phải nói với mẹ cháu


Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2 – Chương 11: Bây giờ chú lại có chuyện phải nói với mẹ cháu

“Chú già rồi, ** còn cần chú ra mặt sao, với cháu mà nói, đều là tự đưa tới cửa, hơn nữa cháu còn chướng mắt, cho nên chú cảm thấy cháu mong muốn chú dạy sao?”

Vãn Hâm: “…”

“Tiểu tử thúi! Đưa điện thoại cho chú, chú và mẹ cháu có vài lời muốn nói với nhau.”

“Không phải vừa nãy chú đã nói rồi sao? Còn lén lấy di động của cháu gọi cho mẹ.”

“Bây giờ chú lại có chuyện phải nói với mẹ cháu, mau đem đưa chú!”

“Không được, tiếng Trung của chú rất khó nghe, hôm qua cho chú cuốn từ điển kia, trước hết chú nên học cho tốt đi đã, nếu không cháu sợ mẹ cháu mỗi lần nghe chú nói tiếng Trung, phải vận dụng đầu óc để hiểu chú muốn nói gì.”

Có đôi khi Vãn Hâm suy nghĩ, nếu 5 năm trước, cô không kiên định với một phần tâm tư kia, gạt Tưởng gia cùng Ôn gia, lén hạ sinh đứa nhỏ này, thì cô sẽ không có tâm tình như hôm nay.

—— thỏa mãn, hạnh phúc.

Đúng vậy, 5 năm qua, cuộc sống cô không hề dễ dàng, bởi vì cô là vợ Ôn Hàn Vũ, người ngoài dường như đều cho rằng bọn họ là “hữu danh vô thực”, lại không nghĩ, trước đó cô đã “Giương Đông kích Tây”, hiện tại cô muốn ly hôn với Ôn Hàn Vũ, cũng là vì con trai.

Nhưng mặc kệ con đường này có khó đi bao nhiêu, cô đều sẽ kiên trì đến cùng.

“Tiểu Dục, đưa điện thoại cho chú Tần, mẹ có mấy câu muốn nói với chú ấy.” Vãn Hâm thu hồi suy nghĩ, đầu bên kia hai cái kẻ dở hơi một lớn một nhỏ còn ầm ĩ không ngừng, cô vẫn rất kiên nhẫn, chỉ là nói với con trai: “Con ngủ sớm một chút, mấy ngày nữa mẹ sẽ trở về.”

Tiểu dục “Vâng” một tiếng: “Mẹ, con đi ngủ đây, xong việc mẹ mau trở về, con sẽ nhớ mẹ lắm.”


Nghe qua chỉ là một câu nói bình thường, lại làm mũi cô chua xót, tuy đứa nhỏ này không dính người, cũng vô cùng hiểu chuyện, nhưng bé lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên rời xa bé, chút nhớ nhung, nói mấy câu là đủ làm người mẹ như cô cảm động rồi.

“Bảo bối, anh cũng nhớ em đấy, chừng nào thì em trở về?” Rất nhanh di động đã bị Tần Phiền Cương đoạt đi, một lời tiếng Trung cứng đờ, làm Vãn Hâm phục hồi lại tinh thần.

“Tần Phiền Cương——”

Cô điều chỉnh cảm xúc bản thân, vừa muốn mở miệng hỏi chuyện Đàm Tễ, không ngờ khóe mắt liếc qua, liền thấy một thân hình nam tính quen thuộc đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ, Vãn Hâm sợ tới mức theo bản năng la lên một tiếng, di động rơi xuống đất “cạch”.

Ôn Hàn Vũ nhìn Vãn Hâm phát hiện ra mình, khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh lúc này lại trắng bệch như tờ giấy, ngay cả điện thoại cũng rơi xuống đất.

Anh nhấp môi mỏng, sau đó mới chậm rãi khom lưng, nhặt điện thoại trên mặt đất lên, khớp xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve thân máy, bỗng nhiên cong môi, lộ ra vài phần ý vị kín đáo tìm tòi nghiên cứu: “Đồng tiểu thư, bộ dạng nhìn thấy tôi lại giống như nhìn thấy quỷ là sao? Tôi nhớ rõ cô không hề sợ tôi, ngược lại ở trước mặt tôi luôn dũng cảm bình tĩnh, đúng không?”

Cô thật sự hoảng sợ, bởi vì hoàn toàn không nghĩ tới Ôn Hàn Vũ sẽ còn đuổi theo, những lời nói cô vừa nói trong điện thoại, chắc là anh ta không nghe được chứ?

Hiện tại Vãn Hâm thật sự không thể xác định, rốt cuộc Ôn Hàn Vũ có nghe được hay không. Chỉ là nhìn anh ta như bây giờ, vẻ mặt cười như không cười, Vãn Hâm liền cảm thấy, bản thân cô giống như tên trộm, trộm đồ của anh ta, còn cố tình hiếu thắng giả vờ trấn định, sợ bị anh phát hiện.

Trên thực tế, cô thật sự đã lén gạt anh một bí mật vô cùng lớn.

Không thể nói, cũng tuyệt đối không thể cho anh biết.

Vãn Hâm âm thầm hít sâu một hơi, trong thời gian nhanh nhất, điều chỉnh cảm xúc hoảng loạn của bản thân, lúc này mới chậm rãi duỗi tay, muốn lấy lại điện thoại từ trong tay Ôn Hàn Vũ, nhưng cô không nghĩ tới, anh lại không chịu buông tay.


“Ôn thiếu, anh có ý tứ gì?”

Hai ngón tay của Vãn Hâm kéo phần dưới của điện thoại, nửa phần trên thân máy lại bị Ôn Hàn Vũ giữ, hai người – hai tâm tư khác nhau mà đối diện. Giọng điệu của cô lúc nói chuyện, mang theo vài phần run rẩy, càng muốn bình tĩnh, lại càng có chút hoảng loạn kích động giấu đầu lòi đuôi: “Đột nhiên anh đứng phía sau tôi làm gì, đương nhiên tôi bị dọa nhảy dựng, có phải anh không muốn trả lại điện thoại cho tôi hay không?”

“Phải không?”

Ôn Hàn Vũ hơi hơi nheo lại đôi con ngươi thâm thúy, lực đạo giữ điện thoại của cô bỗng nhiên tăng hơn vài phần. Thân hình người đàn ông cao to cường tráng cũng đột nhiên tiến sát lên một bước, bên này Vãn Hâm còn chưa phục hồi lại tinh thần, giây tiếp theo, liền cảm thấy một cổ bá đạo lại như thiêu đốt. Hơi thở nóng bỏng nam tính ập vào mặt, cô theo bản năng nhíu mày, chưa kịp lùi lại, tay người đàn ông cũng đã đưa tới, trực tiếp chặn lại eo nhỏ của cô.

“—— Tôi chỉ là muốn nhìn một chút, rốt cuộc cô khẩn trương sẽ là bộ dáng gì.”

Thân thể Ôn Hàn Vũ gắt gao mà dựa vào cô. Hai người cứ như vậy đứng ở trạm xe buýt nơi nhiều người qua đường tới tới lui lui như vậy, tư thế vô cùng ái muội lại thân mật mà rúc vào nhau, chỉ có Vãn Hâm nhìn ra được, đáy mắt người đàn ông này, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, càng đừng nói đến tình cảm. Chỉ có lạnh băng, làm người khác rùng mình.

“Đồng Vãn Hâm, có một câu cổ ngữ nói rất đúng —— không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Ban ngày ban mặt, tại trạm xe buýt người đến người đi, cô nhìn thấy tôi lại bị dọa thành bộ dáng này, cô nói xem, có phải cô làm chuyện gì trái với lương tâm đúng không?”

Hơi thở người đàn ông nóng rực gần trong gang tấc, tiếng nói anh trầm thấp, nghe qua nếu không chút để ý, lại vô cùng bức người. Vãn Hâm cũng không sợ hãi người đàn ông nội tâm thâm trầm khó đoán này, chỉ là anh không hề kiêng nể gì mà tới gần mình, cô sẽ không thể khống chế được nhịp tim cùng hô hấp.

Tay cô hoàn toàn không biết nên đặt ở đâu, đưa tới đưa lui cuối cùng dừng trên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Vãn Hâm nhíu chặt mày đẹp, có chút ảo não: “Ôn Hàn vũ, anh buông tay, anh muốn làm gì? Anh cũng biết nơi này là nơi công cộng sao? Buông tôi ra!”

“Nơi công cộng thì sao?”

Cô càng muốn giãy giụa, anh liền cố tình không bỏ. Đôi mắt thâm thúy của anh hơi hơi nhíu lại, một tay thủ sẵn trên eo cô, một tay trực tiếp vươn lên trước, liền đảo một cái đã bắt được hai tay cô vẫn luôn đẩy đẩy ngực mình, siết chặt, trở tay đem hai tay cô đè ở sau lưng: “Hiện tại ít nhất cô vẫn là vợ do tôi cưới hỏi đàng hoàng, tôi ôm cô một chút, cũng phải dè dặt như vậy sao?”


Vãn Hâm: “…”

Cô giật giật thân thể, có chút bi ai phát hiện, so sánh sức lực của mình với người đàn ông này căn bản chính là học trò gặp sư phụ.

“Ôn, Hàn, Vũ!”

Vốn dĩ giọng nói của người phụ nữ có chút mềm mại dịu dàng, lúc này hoàn toàn u ám thâm trầm, nghiến răng nghiến lợi, lại có vài phần khí thế: “Anh —— anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Phiền toái anh tự trọng một chút, buông tay!”

“Cô rất sợ tôi chạm vào cô?”

Có vẻ như Ôn Hàn Vũ thích liều mạng với cô. Ánh mắt người đàn ông này nhìn cô rõ ràng không có bất kỳ độ ấm nào, nhưng hành động lời nói lại ngả ngớn, ái muội với cô. Vãn Hâm vốn là một người phụ nữ, huống chi cô vẫn luôn kiêng kị với Ôn Hàn Vũ, lúc này bị dăm ba câu của anh châm ngòi, càng không thể kiềm chế.

Nhưng cô vẫn rất rõ ràng, để đối phó với loại người như Ôn Hàn Vũ, đầu tiên mới vào trận tuyến không thể bối rối, loại phép khích tướng này, vĩnh viễn đều có hiệu quả trực tiếp nhất.

Vãn Hâm hít sâu một hơi, cứng rắn mà phản bác: “Thật ra tôi không sợ Ôn thiếu anh chạm vào tôi, dù sao giống như anh nói, hiện tại chúng ta còn chưa ly hôn đâu. Chỉ là Ôn thiếu anh thật sự có hứng thú với tôi sao? Không phải anh nói, nếu ly hôn anh không có bất kỳ ý kiến gì sao? Bây giờ hành động này của anh —— lại là ôm ôm ấp ấp với tôi, làm tôi cảm thấy căn bản anh chính là không nỡ ly hôn với tôi!”

Vãn Hâm vừa dứt lời, nín thở chờ đợi.

Quả nhiên nhìn thấy con ngươi Ôn Hàn Vũ kịch liệt co rút một trận, sau đó cô liền cảm giác được, lực đạo giam cầm cô đột nhiên buông lỏng, sau đó toàn bộ thân thể cô lảo đảo một cái. Ôn Hàn Vũ đã lui ra sau hai bước, anh tiện tay kéo kéo cổ áo, cười nhạo: “Tôi biết cô dùng phép khích tướng với tôi, có điều chúc mừng cô, chiêu này có hiệu quả đấy. Tôi thật sự khinh thường chạm vào cô.”

Trong lòng Vãn Hâm thầm mắng —— bệnh thần kinh, khẳng định đầu óc người đàn ông này bị nước vào!

Thế nhưng rất nhanh Ôn Hàn Vũ lại nói ra một câu, làm sắc mặt cô thật vất vả mới hòa hoãn lại một chút bị biến đổi.

“Cô làm sao quen biết Tần Phiền Cương?”


Vãn Hâm vừa mới ổn định cảm xúc, nháy mắt lại sôi trào lên, giống như là mặt hồ thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, bị người ta ném vào một viên đá. Vốn dĩ cô không phải người phụ nữ tâm cơ thâm sâu, nói dối cũng không phải kiểu xuất sắc cao thâm, lúc này vừa nghe đến Ôn Hàn Vũ mở miệng kêu tên “Tần Phiền Cương”, cô liền thầm kêu không ổn.

Anh ta có thể nhắc đến cái tên Tần Phiền Cương, Vãn Hâm vô cùng khẩn trương, duy nhất nghĩ đến chính là —— cô vừa mới gọi điện thoại đã bị anh nghe được.

Vãn Hâm gắt gao nắm chặt di động, chột dạ lùi lại hai bước, biểu cảm khẩn trương cùng bất an trên mặt cô vô cùng rõ ràng, thậm chí còn lộ ra vài phần hoảng loạn, ngay cả một tia huyết sắc cuối cùng trên môi cũng biến mất không còn.

Ôn Hàn Vũ nhìn ở trong mắt, đôi mắt nheo lại, hai tay rũ hai bên người giật giật.

—— Người phụ nữ này, khẩn trương như thế làm cái gì?

Cùng lắm anh chỉ là hỏi một câu về Tần Phiền Cương, cô liền khẩn trương thành bộ dáng này?

Ở phương diện nào đó của đàn ông cũng rất nhạy cảm, người đàn ông như Ôn Hàn Vũ lại càng từng trải. Từ nhỏ anh chính là con nhà giàu có, sinh ra đã ngậm muỗng vàng mà lớn lên, cái gì cũng đều ưu tú nhất, tự nhiên bên cạnh cũng sẽ không thiếu người a dua nịnh hót, bao gồm phụ nữ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, mong muốn anh để mắt tới.

Đồng Vãn Hâm này lại là ngoài ý muốn, nếu không phải năm đó đích thân bà nội anh duy trì hôn sự này, có lẽ 6 năm trước, anh cũng sẽ không chỉ vì một cái hạng mục hợp tác mà cưới cô.

Nhưng việc anh không thích đó là chuyện của anh. Nếu bọn họ kết hôn, cho dù người vợ này chỉ là hữu danh vô thật cũng chả sao cả. Nhưng nếu cô thật sự ở nước ngoài 6 năm, bứt rứt cô đơn lén tìm đàn ông mà để anh đội “nón xanh”, chờ thời cơ thích hợp, lại trở về ly hôn với anh…

Ôn Hàn Vũ siết chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo, vốn dĩ ngũ quan luôn tinh xảo, lúc này lại giống như sương mờ u ám.

—— Đồng Vãn Hâm, lá gan thật sự không nhỏ, dám câu dẫn cùng tên Tần Phiền Cương kia ở bên nhau, bên này lại chạy tới nói ly hôn với anh?

“Tại sao không trả lời vấn đề của tôi?”

Tâm tư Vãn Hâm hỗn loạn, còn chưa kịp suy nghĩ xem nên trả lời sao cho tốt, trong đầu Ôn Hàn Vũ đã nảy ra vô số lý do khiến anh khó chịu. Chân dài của anh đột nhiên tới gần một bước, Vãn Hâm sợ tới mức lùi lại, Ôn Hàn Vũ thấy thế, lồng ngực một cổ tức giận. Hỏa khí cháy lên hừng hực, tiếng nói anh trầm thấp, từng câu từng chữ, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi: “Đồng Vãn Hâm, lá gan cô thật sự rất lớn, 6 năm qua, tôi không quan tâm đến cô, cô cũng không có nhàn rỗi đúng không? Cho nên hiện tại cô trở về, đùng một phát liền nói muốn ly hôn, hóa ra chính là bởi vì cái tên Tần Phiền Cương kia?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.