Đọc truyện Tổng Tài Bá Đạo Cô Vợ Ngọt Ngào Mua Một Tặng Một – Chương 7: Nụ Hôn Quen Thuộc
Trước đó…..
Sau khi ăn trưa xong cùng đoàn chụp ảnh, Tuệ Lam cùng Hạ Thi đi dạo quanh hồ thì thấy có bụi hồng gai quá đẹp khiến hai cô nàng thích thú và muốn lại gần đó xem.
Đến giờ tiếp tục công việc, khi chuẩn bị quay lại chỗ nhiếp ảnh thì Hạ Thi bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt : có vẻ như cô bị say nắng.
Cô loạng choạng rồi trượt chân ngã xuống hồ.
– Á !
– Thi Thi !
Tuệ Lam hốt hoảng, luống cuống hết cả chân tay không biết làm thế nào.
Vì cô không biết bơi nên không thể nhảy xuống cứu Hạ Thi.
Tuệ Lam hét toáng lên :
– Ai đó làm ơn giúp tôi với ! Có người rơi xuống hồ rồi !
Ở bên phía kia bờ hồ, Châu Khải Thần thấy có tiếng hét liền hỏi một người đang hớt hải chạy sang kia, liền túm tay lại và hỏi :
– Có chuyện gì thế ?
– Dạ có một người ngã xuống hồ ạ.
– Ai thế ?
Khải Thần hỏi người đó, còn Trạch Diên thì mặc kệ.
Anh lạnh lùng đi lướt ngang qua người đó.
Nhưng câu nói tiếp theo của người đó đã khiến anh phải sững sờ.
Người đó nói ấp úng :
– Tôi nghe được…hình như là…
– Đàn bà hay sao mà nói mãi không được một câu thế ? Không có chuyện gì thì cút đi ! – Phó Trạch Diên trừng mắt lên lườm người đó, nổi giận.
Ánh mắt như lửa đốt của anh đã khiến chàng trai đó sợ sởn gai ốc, đành phải nói :
– Là…là Lục tiểu thư.
– Cái gì cơ ? – Trạch Diên túm lấy cổ áo anh chàng đó, gặng hỏi.
– Tôi…tôi cũng không chắc lắm.
Mặc kệ có chắc hay không, Trạch Diên vội vã chạy sang bên kia hồ.
Mọi người bên đó đang túm năm tụm ba vào để tìm cách cứu Hạ Thi, vì chẳng ai biết bơi.
Đúng lúc đó, Phó Trạch Diên chạy đến, anh cởi chiếc áo vest ngoài ra và lao thẳng xuống hồ nước sâu.
– Phó…Phó tổng nhảy xuống rồi kìa !
Trong lúc đó, cả cơ thể của Hạ Thi như đang đắm chìm giữa dòng nước lạnh ngắt.
Hơi thở đã dần cạn kiệt.
Đôi mắt yếu ớt dần nhắm lại.
“ Mình sẽ phải chết giữa dòng nước lạnh lẽo sao ? Chết như này có đáng không ? Mình còn chưa thể lấy lại những gì đã mất và trả thù cho mẹ thì làm sao có thể chết được ? ”
Cô không thể hoàn toàn buông lỏng cơ thể nhưng cô cảm thấy rất tuyệt vọng.
“ Cảm giác gì đây ? Cái vị này thật quen thuộc, mềm mại, ngọt lịm ! ”
Hạ Thi có cảm giác như cả cơ thể đang được truyền vào một ít không khí yếu ớt.
Cô từ từ mở nhẹ đôi mắt.
“ Là một người đàn ông.
Anh ta đang…!hôn mình sao ? ”
Người đàn ông đó lại chính là Phó Trạch Diên.
Anh ta vì thấy cô đã ngất lịm đi nên đành truyền cho cô một chút không khí.
Anh ta ngậm lấy đôi môi trắng bệch vẫn còn mím chặt.
Hơi thở ấm nóng của anh ta đang đi dần vào trong khuôn miệng khô khốc của cô.
Một lúc sau, Tuệ Lam và mọi người ở trên bờ nhìn thấy Trạch Diên ngoi lên mặt nước, anh còn đang ôm Hạ Thi trong lòng.
Sau khi đặt cô lên bờ, Tuệ Lam đã chạy lại, hai tay ấn vào ngực Hạ Thi và hét lên :
– Thi Thi, tỉnh lại đi, Thi Thi !
– Dược tiểu thư, chị mau đưa Lục tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra đi cho chắc ạ.
– Khụ…khụ…
– May quá bà tỉnh lại rồi, làm tôi còn sắp rụng tim ra ngoài đây.
Nếu bà xảy ra chuyện gì thì chắc tôi chết mất !
Dương Vũ – trợ lý của Phó Trạch Diên đưa cho anh chiếc khăn và hỏi :
– Phó tổng, anh có làm sao không ?
– Tôi không sao, đưa tôi về tập đoàn thay đồ.
Nhìn xuống cô gái đang ướt nhẹp vừa tỉnh lại, anh ném cho cô một cái khăn khô khác, lạnh lùng nói :
– Cô nên đưa cô ta đến bệnh viện đi thì hơn đấy.
– Không cần Phó tổng nhắc tôi cũng biết.
– Tuệ Lam không vui đáp lại.
Trạch Diên không đáp lại, quay người lên xe về Phó Thị.
Tuệ Lam cau mày.
– Thôi bỏ đi ! Chấp nhặt làm gì loại người này.
– Thì thôi chứ.
Mà bà thấy ổn không ? Hay đi viện kiểm tra nhé !
Hạ Thi lắc đầu đầy mệt mỏi.
Tuệ Lam đành đưa cô bạn về công ty nghỉ ngơi
….!.
.
.
….
Đến tối, Tuệ Lam đã mời cô đi ăn tối ở một nhà hàng.
Sau khi gọi đồ xong, cô liền đứng lên để đi vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Đúng lúc đó cô vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì va phải một người khác.
Cô gái đó cúi đầu phủi lại váy và quát ầm lên :
– Cô đi đứng không biết nhìn đường à ?
– Tôi…tôi xin lỗi !
– Trời ạ, đúng là xui xẻo quá mà.
Ồ, ai đây, người quen à ? Thật không thể ngờ rằng bổn tiểu thư đây lại may mắn gặp lại được chị em tốt ! Quý hoá quá !