Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 98: Con dâu


Đọc truyện Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý! – Chương 98: Con dâu

Yến Liên Hoa mặt mày vui vẻ như hoa tiến đến ngồi bên cạnh Tích Thiên Khâm cùng Trứ Vân Kiều ở khu vực thượng. Nhìn liền không vừa mắt, chính là ý tại ngôn ai cũng rõ dục hoãn cầu mưu.

– Chị, hôm nay chị thật hảo, cái váy này em càng nhìn càng thích quá chừng.

Trứ Vân Kiều đối lời khen Yến Liên Hoa không chút lay động, trên môi luôn nở nụ cười khách khí như mọi khi, trong lòng thầm tởm lợm, ai cao hứng mà cười? Một phen Tích Phán Hạn làm náo loạn ở Tích thị, nội sự đều nắm rõ, vậy mà Yến Liên Hoa còn dám cố tình như vậy sốc nổi, đừng tưởng bà không nhìn ra trong lòng bà ta chứa cái quỷ gì.

– Em không đi cùng chú nhỏ sao? Chú ấy đâu rồi?

Trứ Vân Kiều là cố tình đấy. Biết gần đây Yến Liên Hoa cùng Tích Phán Hạn hai xe riêng biệt, nhưng là cố ý nhắc nhở bà ta không được quên mình không phải hoàn toàn là người Tích gia. Ít nhiều muốn buông Tích Phán Hạn, xem như chúng ta là người xa lạ, căn bản chính là từ đầu đến cuối chấp nối không hề dính dáng.

Yến Liên Hoa gượng cười một cái, thầm nghiến răng nghiến lợi, cái ả này thật đáng ghét. Xấu xí lại còn không biết tích đức cho con cháu. Chẳng lẽ ý bà Tích Lãng chưa đủ đức? Di sơn đảo hải – ứng huyền như đảo*, nếu vậy thì đức cũng không ai để ý nữa.

*đại khái là người tài giỏi.

– Chồng em chắc cũng sắp đến rồi đó. Ở nhà cứ bám riết mà trễ giờ, em không muốn trễ nãi, xem như là đến điểm danh trước cho anh ấy.

Tích Thiên Khâm chợt cảm thấy nhột nhạt ở hông. Lời này Yến Liên Hoa nhũn ra chảy nước, có thể hứng đầy một thùng phuy. Đồng thời cũng thầm thở phào một tiếng, may mắn Trứ Vân Kiều không phải tương tự Yến Liên Hoa.

Xung quanh ồn ào tiếng thảo luận, trên tay ai cũng cầm một bản kê xanh. Các dãy số hàng chữ vắn tắt dày đặc, chỉ có chuyên ngành mới nhìn ra nổi. Tập hợp một số lượng khủng nhà kinh tế học, các nhà đầu tư chứng khoán, nhà phân tích tài chính – chính trị, cổ đông,….còn có các luận viên. Cả hội trường bỗng chốc dày đặc, đông đúc chỗ ngồi đến nỗi không có chỗ nhấc chân.

Một khắc trôi qua, chợt tiếng ồn như có bàn tay cầm chặt tắt nghẽn, đến thở cũng không dám thở mạnh. Từng tiếng giày da đường may nổi bật nện xuống nền nhà không nhanh không chậm, tiêu sái tiến gần. Tùng bước chân là từng ánh mắt nâng đỡ cùng tiếng xuýt xoa xa gần. Cả thân người âu phục đen vừa vặn, tóc có chút trỗi dài rơi qua khỏi đôi mắt con ngươi hổ phách chim ưng quyền lực. Hờ hững lười biếng quét mắt xung quanh, ngước nhìn cao một chút, đôi môi bạc khẽ nhuếch cao, tạo người ta cảm giác mọi thứ đều không liên quan hắn, để ý đến không kém chính là trong tay hắn ôm chặt bên cạnh, chính là Lục Nan Hy.

– Lãng, anh phải để ý đến vết thương của mình…

Chợt Lục Nan Hy rùng mình một cái, theo phản xạ hai tay ôm lại với nhau.

– Trong này…quá lạnh.

Mộ Phi vừa định bỏ ra áo khoác ngoài vest đưa cho Lục Nan Hy đang ăn mặc váy dài mỏng manh nhưng vẫn trễ hơn một bước. Trứ Vân Kiều như nhìn thấy cái gì đó chướng mắt, chỉ hận thiếu điều ói máu ngay lập tức, lời nói hắn vang vọng bất lực bên tai bà, đôi vai kia rắn chắc trĩu nặng, trong lòng bà hiện tại đau nhói…

“Lãng Lãng hôm nay là quốc tế thiếu nhi đó, mẹ đưa con đi chơi một lúc được không?” Tích Lãng bà biết nếu không phải có dịp, cái “ông cụ non” kia sẽ không chịu rời khỏi nhà một bước, suốt ngày bà cứ tưởng hắn tỏ vẻ bận rộn nhưng mà để mắt đến đều không phải, hắn luôn luôn có việc để tay không nghỉ ngơi. Thân ảnh nhỏ xíu kia chỉ đến ngang ngực bà, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, nghiêm túc nhìn biểu đồ bài tập trước mắt, đối bà không có trả lời. Có phải hắn khác với những đứa trẻ trạc tuổi không? Và sự khác biệt kia, trong lòng hắn cảm thấy thế nào?

Từ nhỏ đến lớn, những lần Tích Lãng cười thật tươi đều có thể đếm trên đầu ngón tay. Đúng là, rất lâu bà còn chưa nhìn thấy hắn cười, thật sự.

Những lần Tích Lãng ngã, đến nỗi đầu gối trầy xước chảy máu, hắn chỉ nhíu mày một cái rất nhanh sau thu lại biểu cảm lãnh đạm như cũ, ánh mắt hổ phách ngưng động. Mau chóng đi rửa nước, tự mình lấy thuốc bôi lên, cũng không biết hắn có xót có đau không, chỉ thấy vô cảm không đổi, như vô như thực bà lại nhìn ra hắn hoàn toàn là ánh mắt khinh thường nhìn xuống chân mình…sẽ không bao giờ có chuyện bám riết theo bà khóc lóc, tự độc tự lập tự mình giải quyết mọi chuyện. Bà mở to mắt nhìn đến đứa trẻ chỉ mới tiểu học, có chút hoảng hốt, trong lòng xót xa không thôi.

– Kiều Kiều, Kiều Kiều… em sao vậy?


Tích Thiên Khâm cầm lấy tay Trứ Vân Kiều, nhìn bà lo lắng, kể tư hôm cãi nhau với Tích Lãng ở Đông Lập viên đến nay bà đều trầm mặc như vậy, cả gương mặt thanh tú trắng bệch. Cả cái quang lệ ở sâu trong đáy mắt.

– Không sao, chỉ là em thấy trong người hơi mệt một chút.

Trứ Vân Kiều thoát khỏi hoài niệm, giật mình một cái, nắm chặt tay Tích Thiên Khâm, tựa người về sau, cầm chai nước khoáng hớp một ngụm. Đưa mắt nhìn đến Tích Lãng hiện tại đã quá lớn, bà đứng bên cạnh còn thấp hơn hai cái đầu. Chỉ là cảm giác không có đổi, từ trước đến nay đều không đổi. Dù đứa trẻ này lớn hay nhỏ cũng đều không muốn liên luỵ đến ai. Tấm lòng mẫu tử, bà từng nhiều lần ao ước, hắn đừng mạnh mẽ như vậy, như những đứa trẻ khác mẹ bảo bọc, bà có thể ôm lấy hắn những lúc hắn đau khổ, ôm hắn những lúc hắn thất bại, lúc buồn lại tìm bà tâm sự, cùng bà đi ăn kem dạo chơi phố phường, chỉ tiếc rằng sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy.

Lục Nan Hy cảm giác như mọi chú ý dồn lên mình có chút không tự nhiên, chính là cô có ý tham gia đấu giá mới khiến người ta chú ý, Tích Lãng không tuân thủ, không được mang người nhà tham gia, cô là vợ hắn vậy chẳng khác nào thu mua cổ phiếu là hắn cả. Xung quanh kín như bưng, máy lạnh vây quanh phà hơi cô như muốn cóng, tay nắm chặt áo Tích Lãng trên vai, trong lòng vô cùng ấm áp như hạ xuân. Cô ngồi ở vị trí đầu, không quá khó để hắn để mắt đến, còn dặn dò cô đừng rời khỏi tầm mắt hắn, tay còn lại nắm chặt điện thoại, có thể những lúc cô nhàm chán liền có thứ tiêu khiển.

Tay cầm lên bản kê bên cạnh, nhìn từng con số phần trăm. Thật không khỏi hứng thú với xác suất thống kê, chỉ số phát triển GDP của Tích thị chỉ dao động từ 2% đến 3%, ổn định đến doạ người. Tích thị ai cũng biết phát triển, nhưng để mà phát triển nằm trong vùng ổn định, vừa hùng mạnh cường thịnh vừa cứng cáp, đều là đầu óc như máy móc của người lãnh đạo tính toán, một bàn tay uy quyền thâu tóm hết cả không có cơ hội trượt khỏi. Tăng trưởng nhưng khôn ngoan tăng trưởng, tăng trưởng nóng đều đã được nắm bắt trước ở cuối cầu, đầu câu chỉ có tự nhiên thư thả theo con đường vạch sẵn mà chạy thôi.

Thương trường này nhìn qua hên xuôi trong mắt nhà đầu tư, quên ăn mất ngủ ngồi chờ đợi, không phải trời đất sự, mà chính là chờ đợi cái người làm chủ thương trường điều khiển rộng lượng cho chút gạo dẫn.

– A Hy, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Hàn Ý Nhi đi cùng Trương Quyến Hân, Liên Lâm và Lâm Nhược Dụ không nhanh không chậm phía sau. Lục Nan Hy niềm nở chào lại, nhìn đến Tích Lãng phía trên nhìn cô không đổi, như mạch nước ngầm trôi chảy cỗ ấm, bình tĩnh trấn định.

Lâm Nhược Dụ liếc mắt áo trên vai Lục Nan Hy, nở một nụ cười xinh đẹp như hoa hồng gai góc, thẩn thờ thất thần, ánh mắt hoang dại ra.

10.000 cổ phiếu chỉ có giá trị 10% so ra cổ phần niêm yết. Trong tay Yến Liên Hoa cùng Tích Phán Hạn cầm hơn 200.000 cổ phiếu. Số tiền bỏ ra quá khủng để nắm trong tay 20% cổ phần của Tích thị.

Đây chẳng khác nào đang ở sàn cổ phiếu, đấu giá cổ phiếu giá trị dụng vào cổ phần.

– 20.000 cổ phiếu lần thứ nhất!!!

20.000 cổ phiếu 2% trong 30% chính? Lục Nan Hy mắt liên tục theo dõi bảng kê, máy tính cầm tay tính toán liên tục, chợt duy trì lại không khí im lặng như cũ, chỉ có tiếng chủ trì micro chiếm phần lớn.

Đã năm lần giao dịch, Lục Nan Hy vẫn chưa đá động đến chiếc bảng nhỏ của mình. Môi anh đào nhỏ quyệt lại nhìn bảng kê.

– 100.000 cổ phiếu lần thứ hai!!!

Mậu Hoạch Ma cùng Doãn Dĩ Vương băn khoăn, tính toán riêng lẻ, ánh mắt chạm nhau cũng chỉ có đấu đá, như có tia lẻ xẹt ngang qua nguy hiểm. Tích Lãng nhìn xuống, một màn cao hứng. Chỉ di ánh nhìn một chút, sau đặt lại chú ý dồn ở Lục Nan Hy không nhịn được thất thần, hắn chưa bao giờ thấy cô trầm tư như vậy, tính toán liên tục tay giấy, môi anh đào đôi khi mím chặt lại, đôi mắt phượng híp dài, nghe từng đợt thứ tự, mày liễu sẽ nhướng lên rồi hạ xuống. Dù rất xa, nhưng trong mắt hắn nhìn cô rõ mồn một như ở bên cạnh vậy.

Ông Dương cùng Dương Chân và Dương Kha Hạn ngồi không xa Lục Nan Hy, đã để ý cô từ lâu. Không hiểu ý đồ Tích Lãng là gì, chỉ còn cách thuận theo tự nhiên mà đối. Dương Kha Hạn quyết định thuận lợi thu mua 10% trong 78%, bán ra 5% trong 30%, xem ra cũng là món hời không nhẹ. Nhưng quy ra cũng chênh lệch không bao nhiêu, so với trái phiếu xem ra không quá ổn định hơn.

Trái phiếu do chính doanh nghiệp lớn ngoài chính phủ ban hành cũng chỉ mới được tiếp nhận gần đây.


– 300.000 cổ phiếu lần thứ nhất!!!

300.000 cổ phiếu 30% trong 60%? Không khác gần 0.3% trong 78% là mấy. Không có chênh lệch, cơ hội tiềm tàng rất lớn. Nếu lúc này cô còn không đưa bảng nữa thì có lẽ những đợt sau chỉ có ngồi không cũng không thấy giao dịch nào hời như lần này nữa. Tay giữ chặt áo Tích Lãng trên vai nhìn lên hắn cũng đang nhìn cô chằm chằm ngạc nhiên ghi rõ trên trán hắn, tay cô còn lại giơ cao bảng.

Mọi ánh mắt nhìn quanh, một bảng khác lại giơ lên, chính là Ôn Diêu Đoái. Sao lại là Ôn Diêu Đoái? Lục Nan Hy nhớ không lầm cô ta chính là người mẫu đại diện, vì sao lại muốn thực hiện giao dịch? Dù ý tốt hay xấu cô cũng đều nhất định phải nắm được đợt giao dịch này, chính ánh mắt Tích Lãng truyền cho cô điều đó. Rốt cuộc, Ôn Diêu Đoái cũng chịu hành động rồi.

– A Hy, sao cô lại quyết định đợt này vậy? Đợt sau sẽ có giá hơn.

Hàn Ý Nhi bên cạnh thân thiết nhìn qua giấy nháp Lục Nan Hy đã đầy ắp màu bút, nhíu mày đối cô ta lời nói, cô vẫn không đổi đưa bảng càng cao. Theo cô nghĩ, cô đoán không sai đâu.

Dương Chân, Mậu Hoạch Ma, Quốc Chiết Manh, Ngô Kỳ Phong, Lăng Thanh, Dương Kha Hạn, lẫn ông Dương, ông Tích… Nói chung rất nhiều người ngạc nhiên, hai nữ nhân này biết bao nhiêu đợt không chọn lại chọn đợt này. Chỉ duy Doãn Dĩ Vương ngồi tính toán lại lần nữa, nhìn bảng biểu đồ chiếu ở phía trên đường lên xuống chiều hướng trung trên kênh hồi quy, hình như không sai đâu… Anh cũng rất muốn đưa bảng nhưng mà thôi để đợt khác đi, nhường “sân khấu” lại cho hai người phụ nữ kia. Một cái “túi đầy khí vận” như vậy, tiếc rằng cả cái hội trường này cũng không ai nhìn ra được. Anh đưa mắt nhìn nguyên một dàn luận viên chỉ thầm cười cợt một tiếng, ngồi cho đông vào…

– Giá niêm yết sẽ là 120 vạn.

Tích Lãng dựa về sau một chút thư giãn, đưa tay vuốt ve ở môi bạc, nở nụ cười ẩn ý đối Lục Nan Hy như an ủi lại như kích chiến cô.

– 130 vạn.

Ôn Diêu Đoái quét mắt qua Lục Nan Hy không vui lòng. Nghĩ ngợi đôi chút, hướng Chương Ân Tấn không dám nhìn. Mở miệng lớn 130 vạn, trong lòng cũng đã có suy tính.

– 200 vạn.

Hai ánh mắt nữ nhân đối nhau không hề khiêm nhượng một chút nào.

– 220 vạn.

Ôn Diêu Đoái đối số tiền này còn phải toát mồ hôi nghĩ ngợi, đâu có kiếm dễ dàng vậy. Lục Nan Hy vốn không phải người thích vung tiền nhiều nhưng Tích Lãng cũng dặn cô không được khách sáo, nhưng mà trong lòng không khỏi khó chịu, nhất định làm cái gì ra tiền, chủ nợ lớn nhất cô chính là Tích Lãng.

Đối với việc Lục Nan Hy đồng thuận sử dụng tiền của Tích Lãng, cách khẳng định rằng nữ nhân mà sử dụng tiền của một nam nhân, chính là thể hiện sự ngưỡng mộ cùng quyền uy của nam nhân đó bởi nữ nhân cũng có tôn nghiêm của mình mà.

Nhưng bây giờ, có nam nhân bao nuôi thì không khỏi phấn khích nhỉ? Vẫn có người sống bằng cách đó đấy thôi. Cư nhiên, nghề nào cũng là đáng quý, kiếm được tiền để tiêu, dù bẩn hay sạch cũng là công sức mới có được, bằng công hay bằng sức cũng như nhau tâm tư bỏ ra.

– 300 vạn.

Nháy mắt một cái, cả hội trường xuýt xoa. Lợi dụng tình hình ngồi cách Ôn Diêu Đoái không xa, Chương Ân Tấn vỗ một lực vừa vặn thu vào tai Ôn Diêu Đoái vào thanh ghế một tiếng thâm ý. Mặc dù ồn ào, tiếng vỗ bàn kia cũng chẳng thấm vào đâu nhưng Tích Lãng đã kịp thu vào mắt hết thảy.


Lăng Thanh ngồi ở bên dưới rất xa, nhìn vào bóng lưng Lục Nan Hy gầy gò, tâm trạng anh chỉ có thể phức tạp rối bời, thiên ngôn vạn ngữ đều muốn nói, nhưng lại như con dao chặt đứt không nói nên lời.

Ôn Diêu Đoái nghe rõ Chương Ân Tấn nhắc nhở, ý ngụ rằng không cần tranh nữa, để Lục Nan Hy thoả thuận đi nhưng mà Ôn Diêu Đoái không phải là loại người như vậy, đã khiêu chiến, có mất đầu chảy máu vẫn phải khích. Nếu Chương Ân Tấn không lo nổi thoả thuận, thì cô sẽ chi trả, dù sao nắm 20% này cũng quá là ngon lành. Cô cũng tính đường thoát khỏi Chương Ân Tấn thoả thuận.

– 400 vạn.

– 1000 vạn.

1000 vạn? Woaa…cả hội trường nháo nhào cả lên.

Tích Lãng đứng khỏi ghế, ẩn sau một làn khói xì gà trong tay, hư hư ảo ảo chỉ có cái môi bạc nhuếch mép kia cười là rõ ràng kiêu ngạo lại cưng chiều vô hạn hướng Lục Nan Hy nhìn, cô đôi mắt phượng hướng hắn ý cười, đúng là môi mỏng rất ư bạc tình. Ra dấu Liên Lâm cùng Phàm Yến đến bên cạnh cô, William ngồi bắt chéo chân bên cạnh, đưa tay chống cằm cười một đường đầy tuấn tú mê người, tay còn lại vuốt ve chú thỏ con ở trong tay màu bạch mâu quang hồng nhuận yêu chiều, Ôn Diêu Đoái nghe mức giá gương mặt xinh đẹp quyến rũ tái mét. Kiêu căng đứng thẳng tức giận, không nhịn được đẩy ánh mắt trách cứ sang Tích Lãng ở xa. Tại sao lúc nào hắn cũng phải xen vào? Cái danh bà Tích kia chẳng lẽ như vậy đã giải quyết không được để Tích Lãng ra mặt thay?

– Tôi không đồng ý. Giao dịch giữa tôi với cô Lục đây, Tích tổng sao lại lên tiếng?

Lục Nan Hy vốn cũng đang đợi Ôn Diêu Đoái nói câu này. Cô sẽ đem cái gương mặt xinh đẹp quyến rũ chẳng khác “mặt rắn” kia đi làm dưa muối, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, dám quyến rũ cái nam nhân của cô. Củi này sẽ thiêu được rất nhiều giờ cho mà xem.

– Chồng tôi nói 1000 vạn? Vậy 1000 vạn đi.

Nhìn Lục Nan Hy nói ra 1000 vạn dễ dàng như vậy, lại như thể là “ừ 1000 vạn cũng được”, mắt phượng híp lại, đưa tay suy tư chống cằm nhìn qua Tích Lãng đầy thân mật, thầm khẳng định lại ý mình một lần nữa, chĩa ánh mắt cười nhạo sang Ôn Diêu Đoái. Một màn như vậy khiến ai cũng muốn ngất cho rồi, ngầu quá đi a~~

Virginia lắc mình, sửa sang một chút váy da ôm chặt người, đôi đồng tử khiết xanh toả sáng như hai hòn hải ngọc, suối tóc dài tôn lên làn da trắng nõn, nhìn sơ qua, thứ nổi bật khiến người ta chú ý chính là đôi gò bồng mê người. Lồ lộ ra như thế. Đi đến ngồi trên đùi William cười một cái rạng rỡ tay bế lấy thỏ con, lộ ra hàm răng đều đặn, hai răng cửa thỏ duyên dáng đáng yêu, tây không chịu được. Không ngại một ánh mắt nào đang nhìn hai người họ chằm chằm như muốn nhìn thủng luôn.

“Au: người Tây mà cười không Tây a? Dấu chấm hỏi?”

William kia chính là cái chú lớn mà Lăng gia nhắc đến, mái tóc gọn gàng màu hạt dẻ sáng như màu cảnh lá mùa thu ở ngoại quốc, đôi môi đầy đặn tuấn dật khiến nữ nhân chỉ muốn hôn lấy, làn da trắng ngần, áo len cổ cao khoác vest đơn giản thoạt hình học thức trên trán hằn rõ uyên thâm. Chỉ cần ngồi yên, không cần động tay, im lặng cười nhạt ôn hoà khiến người ta không nhịn được trầm mê thất thần. Nhưng quan hệ Lăng gia cùng anh thân thích không tốt, từ rất lâu ai nấy cắt hoàn toàn liên lạc, không liên can nhau. Đến khó khăn muốn mở lời cũng con đường khó thảo luận. Mặc vậy, vẫn không thể rũ bỏ quan hệ thân thích cách. Lăng Thanh từ trước đến nay luôn thanh cao trầm ổn cho nên chưa từng xem William là chỗ dựa cuối cùng, là tia hy vọng duy nhất, Lăng Thanh câm nín một đường nhìn Virginia quấn quýt bên William, thấy cô cũng đang nhìn mình, thầm rùng mình một cái, mau chóng dời mắt đi.

– Will, em đói. Anh chiếm tiện nghi xong không bón cho người ta ăn.

– Em đừng loạn, chúng ta đợi Tích Lãng một chút.

– Được, em đợi thêm một chút.

Giọng điệu Anh quốc mơ hồ từ xa của Virginia cùng cô hôn lên gò má William chùn chụt yêu thương, khiến các luận viên nữ ngồi bên cạnh có chút gương mặt phiếm hồng, luận viên nam thì càng tay chân không yên, muốn mở mắt cho to mà nhìn. Không nhịn được trộm nhìn đến, nhìn thấy biểu cảm của cô mới thấy thoả mãn. Đây không phải họ cố tình nghe được mà là vô tình thu vào tai thôi.

– Tiểu Hy, đến đây.

Kết thúc phiên đấu giá, rốt cuộc Lục Nan Hy cũng có cái niềm vui khi làm được một điều gì đó, còn dằn mặt được cái nữ nhân kia Ôn Diêu Đoái tân ảnh hậu, còn không cao hứng sao?

Lục Nan Hy nghe tiếng Tích Lãng đến gần, mọi người cũng dần rời khỏi sau khi hắn ra hiệu có thể rời khỏi, sẽ không một ai bước qua khỏi cửa nếu hắn còn chưa rời. Cô cảm thấy thân mật với nhiều ánh mắt để ý như vậy không quen, dù sao cũng sắp rời khỏi, cô đưa áo khoác trên vai xuống đưa lại cho hắn, tay thuận tiện ôm lấy cánh tay hắn mỉm cười thản nhiên, còn tinh nghịch nháy mắt một cái khiến hắn không nhịn được nhuếch mép cười, cấp này cô thích trò này thế nhỉ? Như một làn gió mới, thổi qua không khỏi gây thích thú.

– Lãng, lâu quá không gặp.


Lý Dân Sư đi bên cạnh Lăng Mạc, khoác tay thân mật. Trước tiên liếc mắt khinh thường chán ghét đến Lục Nan Hy từ trên xuống dò xét, cười nửa miệng đối Tích Lãng, thậm chí còn quá trớn đến mức tay vẩn vơ từ cổ áo hắn trượt xuống đến ngực quyến rũ. Lục Nan Hy tức giận rất nhanh nắm cánh tay Tích Lãng phía sau mình, tay đánh mạnh vào tay Lý Dân Sư, ai cho chạm lung tung?

Bửa tiệc chúc mừng của Lăng thị, Lục Nan Hy đã nhìn thấy qua Lý Dân Sư di xe cùng Tích Lãng, với thêm cái hình ảnh đại diện, có lẽ lúc ấy quan hệ hai người vô cùng mật thiết, chỉ như vậy ý nghĩ, máu trong người cô như sục sôi. Cô không phải đã nói bỏ qua quá khứ, cô không phải nữ nhân không hiểu lý lẽ nhưng cứ ở trước mặt thì xử lý cặn kẽ thôi. Có Tích Lãng bên cạnh bảo kê cô rồi còn gì? Tụi cô nhiều người hơn, một Lý Dân Sư còn không tự mình run rẩy cô sao phải suy nghĩ nhiều? Ánh mắt phượng vô cùng bình tĩnh trầm ổn, như nói nhẹ với Lý Dân Sư rằng, cô ta không lầm đâu.

– Cô làm gì vậy? Tôi chỉ là chào hỏi thôi mà. Tích tổng còn chưa lên tiếng có đồng ý hay không, cô là cái thá gì mà quyết định thay anh ấy.

Có lẽ cả thế giới đều biết Lục Nan Hy là vợ của Tích Lãng nhưng mà đối với câu nói đay nghiến này của Lý Dân Sư không khỏi cô có chút ngớ ra, cô ta có ý gì?

Gây gỗ thu hút rất nhiều người chú ý. William ôm Virginia chậm chạp tiến đến, lo lắng thỏ con sợ hãi cho nên không quá tiến gần, đủ để nghe mọi thứ và quan sát mọi chuyện. Cả đám Ngô Kỳ Phong cũng dần tiến đến, chỉ có cái Mậu Hoạch Ma mặt đen cháy trụi, tức tối bởi không thu được cái giao dịch nào, còn có gương mặt có chút bơ phờ, chính là ngủ quên trời quên đất. Xung quanh ồn ào xì xào, cả tiếng micro vang vọng khắp hội trường lớn còn muốn chịu không nổi vậy mà anh ta lại có thể ngủ? Đúng thật tài ba!!!

Lăng Mạc trong lòng vô cùng hài lòng nhưng ngoài mặt ngược lại tỏ ra khuyên nhủ, mắt thấy Lý Dân Sư sắp làm loạn lên, với lại nhìn thấy đám Ngô Kỳ Phong, bên đây với bên kia số lượng quá đông, mặc dù có William ở kia nhưng nhìn là biết hảo hữu Tích Lãng không đổi.

– Sư Sư, em đừng như vậy, chúng ta về nói chuyện sau, anh có chuyện muốn nói.

Tích Lãng chỉ lo lắng Lý Dân Sư sẽ động thủ đánh người như chó hoang. Còn nhớ cô ta đã gào trước mặt hắn thế nào lúc hắn cố ý bán đứng cô ta. Nhíu mày kiếm tay ôm ngang thắt lưng Lục Nan Hy trước, trong lòng vô cùng ấm áp rúng động đến tận tâm can, lần đầu tiên có nữ nhân có ý thức rằng bảo vệ hắn. Vui cũng có mức độ thôi, hắn nhìn ra được Lăng Mạc cùng Lý Dân Sư diễn kịch kiếm lời mọn. William càng sầu não hơn, diễn quá tệ rồi. Tích Lãng còn không nhìn ra thì hắn mới là hoá ngốc. Dù sao Lăng Mạc cũng là cháu của anh, chuyện xảy ra, là người cạy giữa, khó xử nhất cũng là anh thôi. Cho nên vẫn cách xa một chút, còn có thể bảo không biết vô cùng hợp lí không gượng gạo.

– Cô…chúng ta không khác nhau đúng không? Cũng đều nghe mùi tiền ôm chân hào phú thôi.

Lục Nan Hy tay ôm ở ngực tức giận, lồng ngực phập phồng, không do dự đưa tay ngay tức khắc muốn tát cái gương mặt xinh đẹp của Lý Dân Sư tiến sát mặt cô đay nghiến. Sao có thể xếp cô vào cái loại nữ nhân kia? Nhưng rất nhanh Tích Lãng đã cầm lấy, còn sợ cô đau vì vận hết lực cho nên cũng không quá chặn đứng. Cũng thầm nhắc nhở Lục Nan Hy không được quá mức phản ứng sẽ càng làm Lý Dân Dư dương dương đắc ý.

– Nơi này Tích thị, em không thể hành động tự ý.

Lục Nan Hy nghe tiếng cười của Lý Dân Sư còn sợ bản thân nghe lầm, quay lại tức giận như muốn nổi lửa đối ánh mắt hổ phách trầm tĩnh kia tố. Cả đám Ngô Kỳ Phong, có cả Virginia thầm xuýt xoa đáng tiếc và Hàn Ý Nhi còn pha chút tức giận. Cô uỷ khuất vô cùng chợt nhìn thấy khoé môi hắn nhuếch cao. Đúng, Tích thị chính hắn quản lý, cô hành động tuỳ tiện chính là lại gây phản cảm trong lòng quần chúng, như hiểu ra gì đó, như mèo đang xù lông dịu lại ngọt ngào hỏi thăm.

– Vậy… em được phép không?

Lý Dân Sư mỉm cười khích ý. Không ngờ Tích Lãng còn tình cảm với cô đó, cô cũng không tin trước đó đêm nào hắn cũng tìm cô, cạn tình cạn nghĩa nhanh như vậy chỉ có cóc, rất nhanh xua tay Lăng Mạc ôm lấy cô. Khắc sau, kinh ngạc không kịp.

– Tuỳ em.

“Bang” Lý Dân Sư bước chân còn chưa tiến được hai bước, tay Lục Nan Hy đã đánh rất mạnh vào bên gò má cô hồng hào in rõ năm dấu ngón tay thật sắc bén, còn có cả dấu vết cào đến trầy bật máu ra. Hắn dù không thích bạo lực nhưng cô đang ghen vì lợi ích của hắn cho nên sẽ không ý kiến nhiều.

– Cô…đồ khốn…con tiện nhân khốn kiếp này…

Lăng Mạc như nhìn thấy hiểm hoạ, nhìn qua nhìn lại tìm kiếm bóng dáng Lăng Thanh nhưng anh đã bỏ về từ lâu, nhân lúc Tích Lãng còn thương xót Lục Nan Hy đau tay, Lý Dân Sư quá đau và thương xót dung nhan ngọc ngà tốn biết bao nhiêu tiền chăm sóc gần đây thôi chứ đâu xa thì nhanh chóng dùng sức lực nam nhân của mình mà tác dụng lôi kéo cô ta khỏi ra ngoài, kẻo cái nữ nhân này vạ lây cả anh thì chỉ có khổ sở kêu trời không thấu đất không dung, lại cái miệng cứ ong óng này khiến anh ta nhức đầu muốn chết, muốn quẳng cô ta xuống ngay tại chỗ bò sàn trên nền nhà cho rồi nhưng mà nghĩ lại vẫn còn tác dụng mà miễn cưỡng, những lời mắng chửi thậm tệ này đối Lục Nan Hy chửi nhưng cô đâu nghe, chỉ có Lăng Mạc nghe, như thể đang chửi mắng anh ta khiến tâm trạng càng tồi, vốn tưởng được việc ai ngờ đâu, bị mắng chửi còn thảm hơn tương nát.

Mấy cái người khác nhà đầu tư cổ đông đều đang đợi náo nhiệt kết thúc chạy đến cùng Tích Lãng khách khí vài ba câu, nhất là ông Lee cũng có mặt, nghe nói còn tâm tư bay nửa ngày sang Trung Quốc cho kịp thời giờ bắt đầu. Hắn đương nhiên đưa tay chào hỏi vô cùng chuyên nghiệp, nói qua hai ba câu cũng xem như nể mặt, việc ký kết hợp đồng cũng xem như hôm nay bắt đầu.

Lúc này Trứ Vân Kiều cũng tiến gần, một đường quý phái, hôm nay bà vận váy dài cho nên bước đi có chút từ tốn, một mảnh vải lông mềm xám bạc nổi sáng nhìn sơ qua vô cùng đắt tiền vắt từ tay này sang tay kia ở phía sau lưng càng thêm quyền quý. Chính vì một bộ dạng kia không thể tuỳ tiện biểu hiện kém sang cho nên đối với Lục Nan Hy liếc qua bà cũng tươi cười một đường ôn nhu chỉ có ánh mắt là khác biệt một chút. Ai nấy cũng nhanh chóng cúi người chào hỏi.

– Lãng, chúc mừng con cả…con dâu nữa, à tiện thể mời thêm các bạn hữu đây, đến Tích gia một chuyến, ta đã bảo hầu nhân nấu nướng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.