Đọc truyện Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý! – Chương 92: Chăm sóc mèo Tommy
– LỤC NAN HY, CÔ CÓ RA ĐÂY KHÔNG? MẸ CÔ THIẾU THIỀN CÔ CŨNG PHẢI TÍNH ĐƯỜNG TRẢ ĐI CHỨ?
– Này, chúng ta đã nhận tiền còn dư là đằng khác, chẳng lẽ bà tính làm loạn thật sao? Với lại bà Lăng cũng chẳng biết chúng ta là ai đâu, hay là quay về đi.
Đứng trước cái dinh thự Cẩm viên xám xịt này thầm bàn lại với nhau xù xì nhỏ nhỏ, chỉ sợ diễn run rẩy là tan xương, chưa cần nhìn đến chủ nhân đã muốn bỏ về rồi với lại xung quanh vô cùng yên ắng, sóng lưng cứ muốn nổi gai óc, như rằng có đôi đồng tử tối sầm lạnh buốt đang thử họ dũng cảm. Phận sự bản thân đã ổn, còn muốn gây chuyện thì chính là họ tự chuốc phiền phức. Tự động nhìn thấy cảnh vệ đi từ bên trong ra, đều vẫy tay cười niềm nở mà tản đi. Còn có người thấy thật kỳ cục, giả vờ chỉ nhau tán thưởng nguy nga Cẩm Viên sau mới miễn cưỡng mà rời khỏi.
– Các người muốn làm phản?
Đi bộ chưa tới một dặm, xe bà Lăng đã chặn ở trước mặt. Như tiến thoái lưỡng nan, nhưng mà tiền ở trong túi, sao có thể ói lại?
Ngô Kỳ Phong nghe náo nhiệt cũng đã nhanh chóng ra đến gần hơn nửa thượng sân, Lục Nan Hy đứng ở trên phòng nhìn xuống, rèm cửa che khuất, cô trong lòng nghi ngờ, nghe cảnh vệ thông báo rằng có người muốn đòi tiền, được cho là mẹ cô nợ họ. Cô tay đỡ cằm, len lén nhìn xuống cổng lớn, một tốp phụ nữ trung niên mặt mày bặm trợn thi nhau hét, thật sự mẹ cô nợ ư? Chỉ có trời mới biết họ cốt muốn làm loạn hay đau đớn vì mất tiền nữa đây. Trong lòng tâm tư hỗn tạp, mất mát không nói nên lời, ghét cô đến mức như vậy? Cô chưa từng làm hại ai cơ mà…
– Chúng tôi đến đòi nợ, bà Trầm Phương Lan chính là mẹ của Lục Nan Hy kia.
Họ quyết định quay lại, tay đập đập cổng, tay còn chưa chạm, cửa đã tự động mở ra, cảnh vệ hùng hùng hổ hổ đi đến dàn ra một hàng dài, Ngô Kỳ Phong đã ra đến, nhíu mày nhìn như một ác quỷ chiếu xuống, khí thế áp bức.
– Đòi nợ? Mấy bà cô đây muốn đòi nợ? Muốn Tích tổng trả hay là bổn thiếu gia trả?
Ngô Kỳ Phong đã tinh mắt nhìn ra chiếc Roll Royce phía xa dừng có chút ý vị.
– Mấy bà cô đây làm loạn ở nơi này, hình như là theo luật công mà nói thì sẽ phải bồi thường một khoản tiền cùng tạm giam 1 tháng. Cộng dồn cả luật công của khu vực này, xem ra…một bộn tiền đó. Chưa kể ảnh hưởng Tích tổng cùng Tích phu nhân danh tiếng…
– Đâu có, chúng ta đã nhận tiền rồi, chỉ muốn đến thông báo một chút, đại nhân đây đừng nóng… đừng nóng…xin thông báo lại với Tích phu nhân giúp chúng tôi, cảm ơn phu nhân rất nhiều.
Lại một lần quay lại, Ngô Kỳ Phong nhìn cho kỹ hướng mấy bà cô kéo nhau đi, anh một tay đưa vào túi quần phóng khoáng, nhuếch mép cười sảng khoái một cái thanh điệu hoàn toàn là cười khẩy, đố chiếc Roll Royce đó dám lăn bánh đi đó!!! Cảnh vệ cùng nhìn anh đầy khó hiểu vạch đen trên trán. Người ta đến đòi nợ không biết thực hư thế nào, đại thiếu gia đây lại cao hứng? Không biết có nên báo lại với Tích Lãng hay không? Người ta kéo đến gây loạn chính là chuyện lớn rồi.
– Các cậu không cần thông báo lại, những người kia sẽ không bao giờ quay lại nữa.
– Vâng, Ngô thiếu gia.
– Phu nhân đây, chúng tôi không dám làm mất lòng đâu, chỉ là nếu được tôi trả lại tiền dư bà cho chúng tôi, cho nên đừng khiến chúng tôi khó xử.
Bà Lăng nghiến răng nghiến lợi, mấy cái con thỏ đế miệng hùm ban nãy đâu rồi? Hiện tại đã hoàn toàn hoàn lốt thỏ gan sứa, mới chỉ một câu như vậy đã quay đầu bỏ trốn. Để bà chờ đợi nửa tiếng đồng hồ không công, thử hỏi có muốn đem mấy con thỏ này dầm cho chết không cao xanh ơi?
– Họ đã rời khỏi rồi…
Chu Kết Am bên ngoài gõ cửa, rất lâu không có nghe phản ứng gì bên trong, chỉ là còn chưa tiến vào, cửa mở hờ nhìn vào, chỉ là Lục Nan Hy như rơi vào trầm mặc, cũng không có nghe đến Chu Kết Am nói gì cả, cô cũng không muốn làm phiền mà khép cửa lại như cũ, còn ngăn cả Ngô Kỳ Phong đang bên dưới tiến đến. Nghĩ đến cũng như cô thôi, lúc buồn rầu thì đương nhiên muốn không gian riêng tư, không bị ai quấy rầy.
– Lăng gia không biết tốt xấu, tôi nghĩ lần này hơi “vã”…
Chu Kết Am trầm mặc một lúc, cầm ly nước hớp một ngụm cũng gật đầu đồng ý. Lăng gia có lẽ không thể trốn nổi cơn thịnh nộ của Tích Lãng, nghĩ đến phải trái, chắc chắn Tích Lãng không phải không có căn cứ mà tức giận, hắn làm việc luôn công tư phân minh, dù kiêu ngạo tàn khốc nhưng đã chiếu xuống lời nào, cũng không có đường bắt bẽ hay không công tâm.
– “Vã” thật.
– À, nhắc nhở nhẹ, ngày mai họp báo phim, thôi tôi đi trước.
Cạn lời~~ Chu Kết Am tức giận không nói nên lời, có phải nghĩ đến nên thay đổi công tác? Cái Ngô Kỳ Phong này ngày càng ép người quá đáng, không phải cấp trên thì muốn làm gì làm đâu.
Hôm nay Tích Lãng về sớm trước cơm tối, từ lúc trở về vẫn ở trong thư phòng xuyên suốt xử lý văn kiện, Lục Nan Hy ở bên cạnh sopha nghịch ipad, cô vậy mà lại thích chơi cái trò chăm sóc mèo Tommy, hắn trong lúc nghỉ mắt một chút, tay xoa xoa thái dương, liếc mắt qua cô vẫn luôn chăm chú, trong phòng yên lặng cách âm đến mức tiếng hít thở nhau cũng nghe rõ mồn một, chỉ có lâu lâu nghe tiếng “meo” nhỏ, có lẽ là do cảm giác có chút lớn nên cô bật loa ngày càng nhỏ đến khi không nghe nữa. Lúc nhìn đến, cô đang tắm rửa cho Tommy, xong rồi mua thức ăn, bón ăn.
Quên mất rằng có việc cần làm, Lục Nan Hy ngồi ngay ngắn ở trên sopha da xếp chân chéo nhau, ánh đèn vàng sáng ở thư phòng chiếu đến cùng ánh sáng màn hình phản lên dung nhan phù hoa xinh đẹp kia gần như không chút tì vết trắng nõn mịn màng, Tích Lãng có chút thất thần, tay cầm ở đầu bút cũng nện xuống mặt giấy cũng không có để ý. Trong lòng, lục phũ ngũ tạng đều ấm áp, như có một cỗ ấm mạch nước ngầm len lỏi từng tế bào, trên người cô chỉ duy nhất một chiếc váy ngủ trắng che khuất qua nửa bắp đùi nhỏ, tay rũ bồng bềnh, gió lưu từ bên ngoài cửa sổ cổ điển lớn gần như khiến cổ áo cô chuyển qua lại, đường rãnh ngực sâu hút ẩn hiện ở trong ánh mắt khiến con ngươi hổ phách như phát sáng, tay nắm ở bút càng chặt, mực nhấn ở đầu bút ngày càng ra nhiều ướt đẫm đến đầu ngón tay hắn.
Đôi môi căng mọng kia lâu lâu lại nhuếch lên, lâu lâu lại mím chặt, vô cùng dụ dẫn, hắn thân nhiệt ngày càng cao. Nhìn cô hăng say thế kia vui vẻ, cái trò chơi mèo Tommy đó thú vị đến vậy a?
– Tôi muốn cà phê.
– Anh sẽ uống nước lọc.
Lục Nan Hy nghe giọng điệu òm òm truyền đến, cô còn bận bón Tommy ăn mà không có nhìn qua hắn một cái, thản nhiên như xuân thuỷ chạy đi lấy nước lọc, hắn còn hơn là méo nhún nước… Tích Lãng thấy cửa vừa đóng lại, lững thững đi đến sopha, cầm mấy ipad mà nhíu mày, tay vuốt vuốt mấy cái thức ăn trên bàn chuyển, không thể chấp nhận ở chỗ, mới vừa rồi cô còn bón nó ăn ngon lành vậy mà hắn vừa vuốt thức ăn đến, nó liền tránh mặt qua lại mấy lần không muốn ăn vào, khiến hắn đen mặt~~ có thể là nó ăn ngán món này đi, hắn đổi món mì xào bên cạnh nhìn ngon mắt, vậy mà nó cũng tránh như cũ, hắn khó chịu để lại sopha ipad.
– Nhạt nhẽo.
Trở lại chỗ ngồi, cũng vừa lúc Lục Nan Hy tiến cửa, trên tay ly nước lọc, hắn đã không còn để ý nữa, hắn để ý còn lại chỉ có cái Tommy đáng ghét kia.
Nhìn Lục Nan Hy mau chóng đặt ly nước cạnh Tích Lãng, mau chóng trở lại cầm lấy ipad, hắn thấy cô lại đưa thức ăn đến, món mì ban nãy, nó lại ăn vào sau thể hiện vô cùng hạnh phúc bằng những trái tim bay lượn xung quanh còn có động tác hôn vào màn hình tỏ vẻ đáng yêu đôi mắt long lanh, hắn thật hận, hỏi xem có đáng giận không?
– Tôi không rảnh tay uống nước.
Lục Nan Hy nhíu mày nhìn Tích Lãng một tay cầm văn kiện, một tay cầm bút, hình như trên giấy hơi loang nhiều mực đổ ra ngoài, sao hắn lại bất cẩn vậy chứ? Cô miễn cưỡng đi đến cầm lấy ly nước, tay còn lại đặt ở cằm hắn mà đưa nước đến gần, đợi uống xong cầm lấy khăn giấy mà lau ngón tay hắn xanh lè xanh lét. Sau cầm lấy ipad định đến sopha nhưng hắn đã nhanh chóng ôm lấy cô ngồi ở trong lòng hắn, may là cô bất ngờ không rơi ipad là tốt rồi.
Da thịt non mềm như tàu hũ ôm vào thật thích, Tích Lãng ngày không chịu nổi mà ôm Lục Nan Hy càng chặt, tựa vào hõm cổ cô thơm tho mà hôn một cái.
– Lãng, em muốn nuôi mèo…
– Không được.
Không đợi Lục Nan Hy nói hết Tích Lãng đã nhanh chóng chặn lời, chỉ là trong trò chơi cô đã không để ý đến hắn, nếu mà bên ngoài thật sự mèo, cô có lẽ mặt mũi anh cũng không thấy đâu. Nhất định nhất định vạn lần cự tuyệt, bất tán thành.
– Em còn chưa nói hết…
– Không được.
– Kỳ Phong mời em đi cùng Tiểu Kết đến họp báo dự án phim mới của Lỗi Đồng chiều ngày mai, em có thể đi?
Lục Nan Hy tắt ipad vô cùng chân thành nhìn Tích Lãng ở vai cô tựa không chút phản ứng, thật sự nghe Ngô Kỳ Phong bảo đảm báo chí không thèm để ý mọi việc ngoài thông tin về phim thôi, cho nên cô cũng muốn đi chơi. Cô liếm qua môi anh đào có chút khô, tay thuận tiện cầm lấy ly nước trên bàn mà uống một nửa. Hắn thật sự rất im lặng, mắt chim ưng nhắm tịt, mày kiếm tinh anh xinh đẹp khuôn mặt, tim cô có chút đập mạnh, tưởng rằng hắn sẽ không buồn trả lời, ý định đưa tay vuốt gò má hắn, hắn lại trả lời cô.
– Ngày mai tôi dùng bửa trưa, sẽ không trở lại công ty.
Lục Nan Hy gật đầu một cái. Rốt cuộc ý Tích Lãng là đồng ý hay cự tuyệt đây? Hắn nhìn cô một đường không hiểu ý, cô cố ý không hiểu?
– Phim tựa?
Chợt nháy mắt một cái muốn đứng dậy nhưng là Lục Nan Hy bị Tích Lãng giam chặt cho nên thầm xuýt xoa, cô quên mất rằng họp báo phim, phim thần tượng nhưng mà là tựa gì mới đúng?
– Phim thần tượng đó.
– Đó là thể loại, tôi hỏi tựa đề.
Lục Nan Hy tiếp tục uống sạch nước, hắn khó dễ với cô làm gì? Cứ nói đại rằng không được cho rồi, nhưng mà Ngô Kỳ Phong chắc như đính đóng cột rằng sẽ đón cô, vậy có phải anh có cách thuyết phục hắn thủ tục ra cửa? Cô chỉ đành lắc đầu ủ rũ.
Mộ Phi gấp gáp tiến gần thư phòng, gõ cửa nhịp bình ổn. Lục Nan Hy nhìn Tích Lãng vẫn không phản ứng, cô chủ động muốn rời đi khỏi hắn, tay cầm ly nước, không quên ôm ipad trong người, nhưng vừa định ngồi dậy, lực đạo trụ lên người cô hắn như cũ, cô khóc không ra nước mắt, hắn làm sao thế này.
– Đi đâu?
– Chắc là Mộ Phi tiến cửa đó, em xuống giúp Tiểu Kết chuẩn bị cơm tối.
Lục Nan Hy bắt buộc phải khoác thêm áo rồi mới được rời đi, sau tầm chừng 10ph sau cửa mới mở, Mộ Phi tiến vào rất nhanh, thẳng chủ đề ngay lập tức, tay mang trên bàn tạp hình cùng một cái CD nhỏ.
– Ôn Diêu Đoái quả thật là người của Chương Ân Tấn. Mỗi cuối tuần sẽ gặp nhau một lần. Hỉ Yêu cùng Thương Hiên Tiến vẫn chưa có tiến triển nổi bật.
Ngẫm lại một chút những lời nói của Ôn Diêu Đoái, chỉ là cảnh hữu tình người cũng thuận hữu tình, cũng không phải mối hoạ cần chú ý ngay lập tức, hắn đều hiểu cả thôi, Tích Lãng đôi mắt chim ưng híp dài, khó mà đoán ra được hắn đang nghĩ gì, chỉ thầm đoán biểu cảm ở bên ngoài mà làm trọng quy theo.
– Với lại chuyện hồi chiều…
Không nói không rằng, cất hình cùng CD vào ngăn tủ chưa vội nhìn qua, cùng đi xuống chính sảnh.
Chu Kết Am đã gọi thức ăn giao đến, bày biện ra bàn cũng rất cần tâm tư, chén bát kỹ càng lau từng chi tiết một. Lục Nan Hy cũng không có cơ hội chạm vào, Chu Kết Am quả thực rất có để ý. Chỉ là, sao thế này, trong lòng cô có chút mất mát cũng không rõ là gì, chỉ có thể mím môi nhìn chằm chằm.