Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi – Chương 81
Bước ra khỏi quán cà phê, cuối cùng người vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ như Tô Lam cũng rơi nước mắt.
Cô cố sức ngẩng cao đầu, nhưng cách này cũng vô ích, nước mắt vẫn không kìm được chảy xuống như cũ.
Mặc dù bề ngoài Phương Ngọc Hoan trông rất yếu ớt, nhưng ra tay lại vô cùng chính xác và tàn nhẫn, không đánh cũng khiến người khuất phục, mà chính cô cũng đã định trước là cam chịu thất bại ngay từ đầu.
Thẫn thờ đi dưới cái nắng như thiêu đốt, thoáng chốc mồ hôi đã tuôn ướt đẫm lưng, song cô hoàn toàn không có chút cảm giác gì, chỉ có nơi lồng ngực không ngừng đau nhói khiến cô khó mà chịu đựng nổi.
Đến giờ phút này cô mới nhận ra là mình đã đem lòng yêu Quan Triều Viễn từ rất lâu, tuy hiện tại cô vẫn không muốn thừa nhận, nhưng nỗi đau trong lòng khiến cô không thể tự lừa dối chính mình được.
Thậm chí nó còn đau đớn hơn cả khi người cô yêu mấy năm trước là Hoắc Lâm Khải trực tiếp bỏ rơi cô để chạy theo cô gái nhà giàu khác.
Song tình yêu này ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là không có kết quả, cô chỉ là thế thân của người khác, là công cụ sinh đẻ, về sau khi mọi chuyện lắng xuống, cô và Quan Triều Viễn sẽ chỉ còn là người xa lạ vội bước qua đời nhau.
Tô Lam đau khổ không thôi, cho đến khi làn da bị cháy nắng, may mắn thay Kiều Tâm chợt gọi đến.
Nghe thấy Tô Lam khóc, Kiều Tâm không khỏi ngạc nhiên, lập tức chạy tới, bởi vì làm bạn thân lâu đến như vậy rồi mà cô ấy còn chưa từng thấy Tô Lam khóc bao giờ, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Kiều Tâm dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nước mắt đầy mặt của Tô Lam, cô ấy còn sốc hơn, vội vàng đưa cô tới một khách sạn gần đó bởi vì cô không muốn quay về với bộ dạng này và để mẹ Trần nhìn thấy.
Kiều Tâm vừa bôi gel nha đam phục hồi thương tổn lên người Tô Lam vừa trách móc nói: “Cậu nhìn cậu xem, sao lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải nhà tư bản bắt nạt cậu không? Mau nói cho tớ biết, tớ đi tìm anh ta tính sổ!”
Bấy giờ Tô Lam đã lau khô nước mắt trên mặt.
Tính cách mạnh mẽ trong nhiều năm qua đã tập cho cô thói quen không dễ dàng rơi nước mắt, vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc không kiềm chế được cảm xúc mà thôi.
“Cũng không thể trách anh ấy, chỉ có thể nói là do tớ quá ngu ngốc” Ánh mắt Tô Lam trống rỗng, đáp lời.
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Kiều Tâm gặng hỏi.
Sau đ, Tô Lam kể lại đầu đuôi sự việc cho Kiều Tâm biết.
Nghe xong, lửa giận của Kiều Tâm lập tức bốc cao ba thước: “Phương Ngọc Hoan là ai CƠ chứ? Bây giờ cậu và Quan Triều Viễn là vợ chồng hợp pháp, cô ta nhiều nhất cũng chỉ là vợ nhỏ mà thôi, thế mà còn dám tìm tới cửa, đáng ra cậu nên trực tiếp cho cô ta mấy bạt tai mới đúng!”
“Cậu chưa gặp cô ấy nên mới nói thế, vẻ ngoài cô ấy thật sự rất giống tớ, tớ chỉ là một thế thân mà thôi, người mà Quan Triều Viễn thật sự yêu là cô ấy.” Tô Lam cười khổ nói.
“Vậy thì sao? Nên nhớ hiện tại cậu đang là cô Quan” Kiều Tâm nói.
“Chẳng qua cô Quan chỉ là tên gọi để cho đứa bé trong bụng có một thân phận hợp pháp, cậu nghĩ rằng sau khi tớ sinh con xong Quan Triều Viễn vẫn để tớ làm cô Quan sao?” Tô Lam hỏi ngược lại.
Kiều Tâm không trả lời được, đành ngồi sang một bên.
Bước ra khỏi quán cà phê, cuối cùng người vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ như Tô Lam cũng rơi nước mắt.
Cô cố sức ngẩng cao đầu, nhưng cách này cũng vô ích, nước mắt vẫn không kìm được chảy xuống như cũ.
Mặc dù bề ngoài Phương Ngọc Hoan trông rất yếu ớt, nhưng ra tay lại vô cùng chính xác và tàn nhẫn, không đánh cũng khiến người khuất phục, mà chính cô cũng đã định trước là cam chịu thất bại ngay từ đầu.
Thẫn thờ đi dưới cái nắng như thiêu đốt, thoáng chốc mồ hôi đã tuôn ướt đẫm lưng, song cô hoàn toàn không có chút cảm giác gì, chỉ có nơi lồng ngực không ngừng đau nhói khiến cô khó mà chịu đựng nổi.
Đến giờ phút này cô mới nhận ra là mình đã đem lòng yêu Quan Triều Viễn từ rất lâu, tuy hiện tại cô vẫn không muốn thừa nhận, nhưng nỗi đau trong lòng khiến cô không thể tự lừa dối chính mình được.
Thậm chí nó còn đau đớn hơn cả khi người cô yêu mấy năm trước là Hoắc Lâm Khải trực tiếp bỏ rơi cô để chạy theo cô gái nhà giàu khác.
Song tình yêu này ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn là không có kết quả, cô chỉ là thế thân của người khác, là công cụ sinh đẻ, về sau khi mọi chuyện lắng xuống, cô và Quan Triều Viễn sẽ chỉ còn là người xa lạ vội bước qua đời nhau.
Tô Lam đau khổ không thôi, cho đến khi làn da bị cháy nắng, may mắn thay Kiều Tâm chợt gọi đến.
Nghe thấy Tô Lam khóc, Kiều Tâm không khỏi ngạc nhiên, lập tức chạy tới, bởi vì làm bạn thân lâu đến như vậy rồi mà cô ấy còn chưa từng thấy Tô Lam khóc bao giờ, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Kiều Tâm dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nước mắt đầy mặt của Tô Lam, cô ấy còn sốc hơn, vội vàng đưa cô tới một khách sạn gần đó bởi vì cô không muốn quay về với bộ dạng này và để mẹ Trần nhìn thấy.
Kiều Tâm vừa bôi gel nha đam phục hồi thương tổn lên người Tô Lam vừa trách móc nói: “Cậu nhìn cậu xem, sao lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải nhà tư bản bắt nạt cậu không? Mau nói cho tớ biết, tớ đi tìm anh ta tính sổ!”
Bấy giờ Tô Lam đã lau khô nước mắt trên mặt.
Tính cách mạnh mẽ trong nhiều năm qua đã tập cho cô thói quen không dễ dàng rơi nước mắt, vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc không kiềm chế được cảm xúc mà thôi.
“Cũng không thể trách anh ấy, chỉ có thể nói là do tớ quá ngu ngốc” Ánh mắt Tô Lam trống rỗng, đáp lời.
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Kiều Tâm gặng hỏi.
Sau đ, Tô Lam kể lại đầu đuôi sự việc cho Kiều Tâm biết.
Nghe xong, lửa giận của Kiều Tâm lập tức bốc cao ba thước: “Phương Ngọc Hoan là ai CƠ chứ? Bây giờ cậu và Quan Triều Viễn là vợ chồng hợp pháp, cô ta nhiều nhất cũng chỉ là vợ nhỏ mà thôi, thế mà còn dám tìm tới cửa, đáng ra cậu nên trực tiếp cho cô ta mấy bạt tai mới đúng!”
“Cậu chưa gặp cô ấy nên mới nói thế, vẻ ngoài cô ấy thật sự rất giống tớ, tớ chỉ là một thế thân mà thôi, người mà Quan Triều Viễn thật sự yêu là cô ấy.” Tô Lam cười khổ nói.
“Vậy thì sao? Nên nhớ hiện tại cậu đang là cô Quan” Kiều Tâm nói.
“Chẳng qua cô Quan chỉ là tên gọi để cho đứa bé trong bụng có một thân phận hợp pháp, cậu nghĩ rằng sau khi tớ sinh con xong Quan Triều Viễn vẫn để tớ làm cô Quan sao?” Tô Lam hỏi ngược lại.
Kiều Tâm không trả lời được, đành ngồi sang một bên..