Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi – Chương 72
Chẳng mấy chốc, Tô Lam đã mang thai được hơn ba tháng rồi, bụng dưới của cô đã hơi nhô lên, phản ứng có thai cũng qua.
Hiện tại cô ăn rất nhiều vì rất nhanh đói bụng nên cân nặng của cô cũng tăng lên, nhưng xem ra người cô đầy đặn nhìn lại càng xinh đẹp hơn.
Buổi tối hôm nay, mẹ Trần đặt điện thoại xuống, ngồi đối diện nói với Tô Thanh đang ngồi trong phòng khách xem TV: “Mợ chủ, cậu chủ nói tối nay có buổi xã giao nên không về ăn cơm.”
Vừa nghe lời này, Tô Lam hơi nhíu mày.
Dường như mười ngày nửa tháng gần đây Quan Triều Viễn rất bận rộn, hầu như các buổi tối đều không trở về ăn cơm, mỗi tối mới trở về thì cũng đã gần rạng sáng.
Tô Lam cảm thấy không đúng, nhưng lại không thể nói nên lời là không đúng ở chỗ nào.
“Vậy chúng ta ăn cơm thôi.” Một hồi lâu sau Tô Lam mới nói.
Sau khi ăn qua loa vài miếng, cuối cùng Tô Lam không còn hứng thú ăn nữa.
Trong phòng ngủ, Tô Lam dựa vào đầu giường xem phim truyền hình cá đêm, mãi cho đến khi rạng sáng Quan Triều Viễn mới trở về.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra và lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Lam mặc bộ đồ ngủ ngồi ở đầu giường, không nhịn được hỏi: “Đã trễ thế này, còn chưa ngủ sao?”
Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn tường và TV, Tô Lam nhìn thấy anh có vẻ hơi say, tóc hơi rối, cổ áo sơ mi cũng hơi mở ra.
Tô Lam biết anh đã uống say nên cô xuống giường rót một ly nước đưa cho anh: “Không ngủ được cho nên ngồi xem phim truyền hình.”
Quan Triều Viễn nhận lấy ly nước, nhưng anh lại không uống nó mà thay vào đó anh xoay người lại đặt nó trên tủ đầu giường.
Tô Lam cảm thấy cuộc sống những ngày gần đây của cô và anh không còn như lúc trước nữa, dường như anh có ý xa lánh cô, nhưng cô vẫn cho rằng có thể bản thân quá nhạy cảm.
Sau đó, Tô Lam cười nói: “Gần đây công việc của anh rất bận sao?”
“Có thể cho là vậy.” Quan Triều Viễn vừa cởi quần áo vừa đáp.
Tô Lam cầm lấy quần áo từ trong tay anh, xoay người mang chúng treo vào trong tủ, lại hỏi: “Vậy gần đây sao lại có nhiều tiệc xã giao như vậy?”
“À, một người bạn học từ nước ngoài trở về, cho nên gần đây mới có mấy buổi tụ tập bạn bè.” Quan Triều Viễn trả lời lập lờ.
Chẳng mấy chốc, Tô Lam đã mang thai được hơn ba tháng rồi, bụng dưới của cô đã hơi nhô lên, phản ứng có thai cũng qua.
Hiện tại cô ăn rất nhiều vì rất nhanh đói bụng nên cân nặng của cô cũng tăng lên, nhưng xem ra người cô đầy đặn nhìn lại càng xinh đẹp hơn.
Buổi tối hôm nay, mẹ Trần đặt điện thoại xuống, ngồi đối diện nói với Tô Thanh đang ngồi trong phòng khách xem TV: “Mợ chủ, cậu chủ nói tối nay có buổi xã giao nên không về ăn cơm.”
Vừa nghe lời này, Tô Lam hơi nhíu mày.
Dường như mười ngày nửa tháng gần đây Quan Triều Viễn rất bận rộn, hầu như các buổi tối đều không trở về ăn cơm, mỗi tối mới trở về thì cũng đã gần rạng sáng.
Tô Lam cảm thấy không đúng, nhưng lại không thể nói nên lời là không đúng ở chỗ nào.
“Vậy chúng ta ăn cơm thôi.” Một hồi lâu sau Tô Lam mới nói.
Sau khi ăn qua loa vài miếng, cuối cùng Tô Lam không còn hứng thú ăn nữa.
Trong phòng ngủ, Tô Lam dựa vào đầu giường xem phim truyền hình cá đêm, mãi cho đến khi rạng sáng Quan Triều Viễn mới trở về.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra và lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Lam mặc bộ đồ ngủ ngồi ở đầu giường, không nhịn được hỏi: “Đã trễ thế này, còn chưa ngủ sao?”
Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn tường và TV, Tô Lam nhìn thấy anh có vẻ hơi say, tóc hơi rối, cổ áo sơ mi cũng hơi mở ra.
Tô Lam biết anh đã uống say nên cô xuống giường rót một ly nước đưa cho anh: “Không ngủ được cho nên ngồi xem phim truyền hình.”
Quan Triều Viễn nhận lấy ly nước, nhưng anh lại không uống nó mà thay vào đó anh xoay người lại đặt nó trên tủ đầu giường.
Tô Lam cảm thấy cuộc sống những ngày gần đây của cô và anh không còn như lúc trước nữa, dường như anh có ý xa lánh cô, nhưng cô vẫn cho rằng có thể bản thân quá nhạy cảm.
Sau đó, Tô Lam cười nói: “Gần đây công việc của anh rất bận sao?”
“Có thể cho là vậy.” Quan Triều Viễn vừa cởi quần áo vừa đáp.
Tô Lam cầm lấy quần áo từ trong tay anh, xoay người mang chúng treo vào trong tủ, lại hỏi: “Vậy gần đây sao lại có nhiều tiệc xã giao như vậy?”
“À, một người bạn học từ nước ngoài trở về, cho nên gần đây mới có mấy buổi tụ tập bạn bè.” Quan Triều Viễn trả lời lập lờ..