Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 45: Bi Kịch Do Sữa Đậu Nành Gây Ra


Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi – Chương 45: Bi Kịch Do Sữa Đậu Nành Gây Ra


Trái tim Thời Vũ Kha cũng nhảy lên đến cổ họng, nghĩ thầm rằng làm ơn đừng bao giờ phát hiện ra mình.

A Sửu xoay người lại mở tủ chén bát ra.

Cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: “A Sửu, ăn cơm thôi.”
“Bưng lên đi, ngay cả chút khả năng quan sát đều không có thì sau này gả đi cô sẽ phải chịu sự tức giận của mẹ chồng cô mà thôi.”
“Cô.”
Thời Vũ Kha phải đè nén cơn tức giận của mình như vậy đến khi nào nữa đây.

Hơn nữa cô ta đã nhịn cả buổi sáng rồi, không thể nhịn nổi nữa, lập tức chế giễu lại: “Cô vẫn nên lo cho bản thân mình đi, lớn lên đã xấu mà tính tình lại còn gian xảo thì sẽ không có ai cưới cô đâu.”
“Hừ!”
A Sửu khịt mũi hừ một tiếng, rồi lại nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.

Sau đó cô đi ra ngoài ngồi vào bàn, chờ ăn cơm.

Thời Vũ Kha nhờ việc chiếm được lợi từ trong lời nói nên cảm thấy thoải mái hơn.

Cô ta bưng tất cả các món ăn sáng đặt trên bàn, khi đang chuẩn bị bưng sữa đậu nành lên, đột nhiên cô ta nảy ra một ý tưởng!
Cô ta nhanh chóng cầm lấy lọ muối, múc bốn năm muỗng liên tiếp cho vào, sau đó suy nghĩ một chút dứt khoát cầm lấy đổ hơn một
nửa lọ vào bên trong sữa đậu nành.

Cô ta dùng thìa khuấy lên, lúc này gương mặt mới vui vẻ trở lại rồi mang nó ra ngoài…!Khi Thời Vũ Kha ra ngoài thì trên bàn ăn lại có thêm một người.

Giản Nghi Ninh tới, ngồi bên bàn cười với cô ta: “Vừa rồi A Sửu nói đây đều là những món do cô Thời làm, thật vậy sao?”
Lúc đầu cô ta còn muốn lợi dụng làm bữa sáng để khiếu nại nhưng A sửu lại chủ động bàn giao, mà Giản Nghi Ninh dường như cũng không hề khó chịu.

Thời Vũ Kha gật đầu mỉm cười, ra vẻ khiêm tốn: “Đúng vậy.


Là do em làm, nếu như không được tốt lắm thì mong ngài đừng chê cười
nhé.”
“Cô Thời quá khiêm tốn rồi.

Có thể làm được như vậy thì chắc hẳn ở nhà cô thường xuyên xuống phòng bếp nấu nướng.

Bây giờ ấy con gái chịu vào phòng bếp cũng không nhiều lắm…!Chồng tương lai của cô Thời thật sự rất hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn những bữa sáng đầy yêu thương.

Không giống như ai đó, làm cơm mà có thể làm cháy cả phòng bếp.”
Giản Nghi Ninh liếc nhìn Ảnh Tử.

Thật ra khen Thời Vũ Kha chỉ là do thuận miệng mà nói thôi, còn chủ yếu là anh ấy mượn chuyện này để đấu võ mồm với Ảnh Tử.

Nhưng khi nhìn lại lần nữa, anh ấy vẫn đang nhíu mày.

Con gái ở cái tuổi này đều rất thích ăn mặc thật xinh đẹp, gọn gàng.

Còn Ảnh Tử thì ngược lại.

Vốn dĩ dáng vẻ của cô rất xinh đẹp nhưng cô không ăn mặc bình thường mà còn biến mình trở nên vô cùng xấu xí, cũng không biết cô nghĩ thế nào nữa.

Ảnh Tử không để ý tới anh ấy, cô chỉ tập trung ăn sáng!
Nhưng Thời Vũ Kha thì lại như mở cờ trong bụng vậy.

Trong lòng cô ta mừng rỡ, nụ cười trên mặt liền xán lạn: “Chuyện này không tính là gì, em còn biết nhiều nữa.”
“Ngài Ninh đến đây sớm như vậy, nhất định là chưa ăn sáng đúng không nhỉ? A sửu bảo em làm thêm nhiều chút.

Lúc đầu em còn lo lắng ăn không hết nhưng bây giờ xem ra vừa đủ.”

Thời Vũ Kha làm ra vẻ vô ý, liền nói ra chuyện A Sửu sai cô ta làm việc nhà.

Sai việc mà nói cũng không có việc gì nhưng Giản Nghi Ninh chẳng có phản ứng gì.

Anh ấy lại tự mình cầm cốc sữa đậu nành đặt trước mặt lên!
“Không được, ngài không thể uống.”
Thời Vũ Kha kinh hãi, vội vàng vươn tay muốn đoạt lại..”Bốp!”
A Sửu VỖ vào mu bàn tay của cô ta, hỏi lại: “Vì sao anh ấy không thể
uống? Cô hạ độc vào trong sữa đậu nành à?”
Không có hạ độc nhưng cũng gần giống như vậy.

“Cô nói cái gì thế?”
Thời Vũ Kha ngượng ngùng rút tay về, che giấu nói: “Sữa đậu nành này là dành cho cô, nếu ngài Ninh muốn uống thì tôi đi đun nóng cho anh ấy.”
Giản Nghi Ninh nói: “Tôi không muốn uống nóng”
A Sửu: “Sữa đậu nành chính là chuẩn bị cho cậu hai, tôi chưa từng uống sữa đậu nành.”
Giản Nghi Ninh vừa cầm ly sữa đậu nành đưa lên miệng…!Thời Vũ Kha liền lo lắng đến mức mồ hôi trên mặt đều rơi xuống!
Trong cái khó ló cái khôn, cô ta cầm lấy ly sữa đậu nành, cầm chặt trong tay, lắp bắp giải thích: “Em sẽ rót lại một ly khác cho ngài, ly này vừa nãy em khát quá đã uống một ngụm, đưa cho ngài uống thì có chút không hay.”
Sữa đậu nành mà cô ta đã uống qua, đưa cho anh ấy thì không hay vậy chẳng lẽ cho người khác uống thì lại được sao?
Giản Nghi Ninh nghĩ lúc đầu cô ta muốn đưa cho Ảnh Tử nên cảm thấy không vui.

Thời Vũ Kha đi vào phòng bếp rót một ly sữa đậu nành mới, bưng tới đặt ở trước mặt Giản Nghi Ninh, sau đó ba người bắt đầu ăn sáng.

Thời Vũ Kha ăn được một nửa, rồi đặt dĩa xuống: “Em ăn no rồi.”
A Sửu mở miệng: “Cậu hai rất ghét để lãng phí thức ăn, không được chừa lại như vậy.”
Thời Vũ Kha xác định chắc chắn trăm phần trăm A sửu muốn tìm ra lỗi của cô ta, chỉ là cô ta không ngờ tới ở trước mặt của Nghị Ninh nhưng A Sửu vẫn phách lối như vậy, thậm chí cũng không biết kiềm chế lại!
“Tôi ăn xong rồi, không còn chừa lại gì nữa nhé” Cô ta liếc nhìn đĩa thức ăn trước mặt bàn, đã không còn lại chút đồ ăn nào.


A Sửu chỉ vào ly sữa đậu nành kia, nói: “Không phải cô nói khát sao? Khát nước sao lại không uống một ngụm đi?”
Đầu của Thời Vũ Kha “oanh” lên một tiếng lớn.

Cô ta tưởng rằng chuyện sữa đậu nành này đã kết thúc rồi, kết quả là A Sửu vẫn ở đây chờ cô ta.

Cô ta rất muốn nói bây giờ cô ta đã hết khát rồi, không muốn uống sữa đậu nành nữa.

A Sửu dường như có thể nhìn ra được cô ta đang suy nghĩ gì, liền nói thêm: “Sữa đậu nành thật không có vấn đề sao? Nhìn ánh mắt kia của cô, như kiểu nó bị bỏ độc vậy!”
Cố tình muốn chèn ép chết cô ta sao?
Ngay cả ánh mắt Giản Nghi Ninh nhìn cô ta cũng bắt đầu khác đi.

“Cô nghĩ nhiều rồi đó.

Sữa đậu nành thật sự có không có vấn đề gì mà.”
Thời Vũ Kha không thể bị thua bởi một người giúp việc nhỏ bé được, cô ta cắn răng bưng ly sữa đậu nành lên, uống sạch một hơi.

Đột nhiên cô ta trợn tròn mắt, rướn cổ lên không nói được lời nào.

“Cô Thời, cô không sao chứ?” A Sửu quơ tay ở trước mắt cô ta.

Thời Vũ Kha cố gắng nén ra hai từ trong cổ họng ra: “Không có gì!”
Giọng nói còn khó nghe hơn cả A Sửu.

“Không có gì đâu, tôi đi rửa chén đây”
Cuối cùng A Sửu cũng rời khỏi phòng ăn đi vào phòng bếp.

Thời Vũ Kha nghĩ thầm cuối cùng cũng đi, ở lại đây càng thêm chướng mắt vướng bận, thật đáng ghét.

Cô ta muốn nói chuyện với Giản Nghi Ninh để trao đổi tình cảm nhưng khi mở miệng thì cổ họng liền khó chịu giống như dao cắt.

Lúc này cô ta phải uống liên tiếp nhiều cốc nước mới cảm thấy
thoải mái hơn.


Nhưng khi cô ta chỉ vừa mới cảm thấy tốt một chút thì lại bắt đầu chạy vào toilet.

Lúc cô ta quay trở lại lần nữa từ toilet thì thấy Giản Nghi Ninh và A Sửu đang ngồi trên ghế sofa, nhìn xem thứ gì đó, vừa nhìn vừa bình luận!
A Sửu: “Chậc chậc…!Đến chết vẫn còn sĩ diện, cô ta cần gì phải làm vậy chứ?”
Giản Nghi Ninh: “Hóa ra là như vậy, không trách được.”
Thời Vũ Kha tiến lại gần nhìn kỹ hơn, thiếu chút nữa là ngất đi – thứ mà bọn họ đang nhìn chính là chiếc điện thoại di động của cô ta, nội dung là đoạn video cô ta đang cầm lọ muối đổ vào ly sữa đậu nành!
“Sao cô có thể làm loạn vào đồ ăn của người khác như thế? Thật là quá đáng.”
Thời Vũ Kha giành lấy điện thoại nhưng đối mặt với hai cặp mắt to vô tội, cô ta lại không biết giải thích như thế nào.

“Vừa đúng lúc cô quay lại.

Cô mau giải thích xem chuyện này là thế nào?” A Sửu vòng hai tay trên ngực, vẻ mặt lạnh lùng.

Lúc đầu cô đã bí mật quay video rồi đưa cho Giản Nghi Ninh xem, chỉ là phát hiện sớm hơn mà thôi.

Ngay cả khi bị A Sửu đánh đòn phủ đầu, Thời Vũ Kha cũng có cách để khắc phục được.

Gạt hai dòng nước mắt giàn giụa, Thời Vũ Kha nức nở: “Giải thích cái gì, có gì đâu mà giải thích? Hơn nửa đêm cô còn giả quỷ dọa tôi gần chết, còn chế giễu tôi bị người thân đuổi ra khỏi nhà, không có nơi nào để đi làm người hầu cũng xứng…!Công việc của tôi đều là do cô sắp xếp cho tôi làm, tôi dám nói nhiều nửa chu liền dọa đuổi tôi ra ngoài….”
Thời Vũ Kha điềm đạm đáng thương, nước mắt giống như là hạt trân châu đứt sợi, từng giọt rơi xuống!
A Sửu không cãi lại, Giản Nghi Ninh lại nhíu mày: “Nếu cô Thời
cùng với A Sửu không vui vẻ thì tôi sẽ cho người đưa cô đến ở khách sạn vậy.”
“Yên tâm, tất cả chi phí đều tính cho tôi.”
Thời Vũ Kha trợn tròn mắt!
Nhịn không được, cô ta hỏi lại: “Vì cái gì? Ngài Ninh, ngài vì một người giúp việc mà đuổi em ra khỏi nhà sao?”
Chân mày Giản Nghi Ninh nhíu chặt: “A Sửu không phải người giúp việc, cô ấy là bạn của tôi.

Lúc đầu tôi để cô ở lại nơi này cũng là ý của A Sửu, một mình cô ấy ở một căn phòng lớn như thế thì quá cô đơn.

Cô đến ở chung thì vừa vặn có thể làm bạn cùng cô ấy.

“Nhưng nếu cô Thời đã không vui vẻ khi ở đây thì coi như thôi đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.