Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi – Chương 2640
“Được! Chị ăn với em.” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười, cô đang định trả tiền, thì quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh: “Cố tiên sinh có muốn ăn không?”
Trong nhận thức của cô, người đàn ông này không thể nào thích ăn kem được, nhưng lạ là, cô lại nghe thấy người đàn ông này nói: “Muốn.”
Thế là cô nhận lầy ba cây kem ốc quế, cô chia kem ra cho hai cha con, Hứa Tâm Duyệt vừa ăn vừa nhìn người đàn ông bên cạnh, không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười.
“Daddy, con muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ”.
Cậu nhóc ăn xong kem liền chạy đi chơi trò chơi.
Hứa Tâm Duyệt chơi cùng với cậu nhóc.
Nửa tiếng sau, bọn đã chơi được rất nhiều trò, cậu bé cười rất vui vẻ, đối với cậu bé, hôm nay là một ngày thực sự rất hạnh phúc.
Cố Thừa Tiêu nhìn cảnh con trai mình và Hứa Tâm Duyệt ở bên nhau, anh biết ngay cả người mẹ ruột là Hứa An An cũng không thể khiến con trai anh hạnh phúc như vậy, chỉ có người phụ nữ này mới có thể.
Nếu vậy thì, vì con trai của mình, có phải anh nên liều mạnh theo đuổi cho bằng được người phụ nữ này không?
Đáp án là, bắt buộc phả đeo đuồi, không chỉ vì con trai anh, mà còn vì chính anh nữa.
Anh không muốn người phụ nữ này thuộc về người khác, anh chỉ muốn cô thuộc về mình.
Khi đến quầy bán hàng lưu niệm, cậu nhóc chọn một cmón đồ chơi rô bốt mình yêu thích, sau đó còn chọn thêm một cặp móc khóa cặp tình nhân.
Sau khi thanh toán tiền xong, cậu nhóc quay người lại, đưa hai chiếc móc khoá ra, một chiếc đưa cho daddy, chiếc còn lại đưa cho Hứa Tâm Duyệt: “Tặng cho daddy và chị ạ.”
Hứa Tâm Duyệt vừa nhìn thấy cặp móc khoá là móc khoá cặp tình nhân, thì có chút không biết làm sao: “Tiểu Mục, em tự giữ lấy chơi đi!”
“Không, chị Tâm Duyệt, chị với daddy của em mỗi người một cái, sau này khi hai người nhìn thấy cái này thì có thể nhớ đến nhau rồi!” Cậu nhóc cười toe toét nói.
Có Thừa Tiêu hào phóng nhận lấy, Hứa Tâm Duyệt không nỡ phụ lòng cậu nhóc cũng bèn nhận lấy, cô ngước đầu lên không ngờ lại chạm phải một đôi mắt đang thâm tình nhìn cô, thế là bèn hoảng hót quay đầu tránh đi.
Thời gian bắt giác đã là 9 giờ rưỡi, ba người cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Hứa Tâm Duyệt nói với Cố Thừa Tiêu: “Lát nữa anh thả tôi chỗ nào đó là được, tôi sẽ tự mình bắt taxi về nhà.
“
“Tôi đưa em về.” Cố Thừa Tiêu không muốn thả cô giữa đường.
“Không, không cần đâu, anh cứ đưa Tiểu Mục về đi.”
“Bây giờ tôi đưa Tiểu Mục đến nhà bà nội nó rồi đưa cô VỀ.
*Hả?” Hứa Tâm Duyệt sửng sốt.
Cố Thừa Tiêu lái xe đi thẳng về phía nhà mẹ mình.
Lúc này Hứa Tâm Duyệt phát hiện cậu bé đã ngủ say rồi, cậu nhóc đã thắt chặt dây an toàn, cái đầu nhỏ không có chỗ để dựa vào.
Cô vội vàng ngồi sát vào bên cạnh cậu bé, ôm cậu dựa vào lòng mình, cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt tỉnh xảo của cậu bé, trái tim cô lúc này được bao phủ bởi sự dịu dàng.
Đến cổng nhà họ Cô, Cố Thừa Tiêu không lái xe vào mà chỉ ôm cậu nhóc đi vào trong.
Hứa Tâm Duyệt cũng không tiện vào nhà họ Cố nên chỉ đợi anh trên xe.
Giờ phút này, lòng cô cũng có chút hỗn loạn, Tiểu Mục là con của Hứa An An, cô gần gũi thân mật với ba con Cố Thừa Tiêu như vậy không tốt chút nào.
Dáng người cao lớn rắn rỏi của người đàn ông đi ngược chiều ánh sáng bước về phía bên này, càng bước tới gần, khuôn mặt của anh càng thêm chói mắt và hấp dẫn, Cố Thừa Tiêu quả thật là có vóc sắc không tầm thường.
Hứa Tâm Duyệt ngắm nhìn anh qua cửa kính xe, ngắm đến ngây người, đến khi anh đã bước đến cửa xe thì cô lại hoảng sợ quay đầu tránh đi.
*Muộn rồi, anh mau đưa tôi về nhà đi!” Hứa Tâm Duyệt nói.
“Em lên ghế phụ ngồi đi.” Cố Thừa Tiêu bảo.
Hứa Tâm Duyệt đành phải chuyển lên ghế phụ, Cố Thừa Tiêu khởi động xe, lái xe đi về phía có đường cao tốc, Hứa Tâm Duyệt không quen thuộc đường đi ở khu vực này nên cũng không biết anh có lái nhằm hướng hay không.
Thế nhưng, khi cô đột nhiên phát hiện ra thì anh đã lái xe lên một con đường cao tốc quốc lộ, cô thấy vậy trực tiếp ngây người ra.
“Cố Thừa Tiêu, đây không phải là đường về nhà tôi, anh đưa tôi đi đâu vậy?”
“Đi hóng gió.” Có Thừa Tiêu nhàn nhạt nói..