Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 16: Vừa Gặp Đã Yêu


Bạn đang đọc Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi – Chương 16: Vừa Gặp Đã Yêu


Câu trả lời của Thời Du Huyên lại lần nữa đổi mới nhận thức của cô ta: “Không được, chồng của em bảo phòng chúng em không được cho người ngoài vào.


Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.

Vốn dĩ Thời Vũ Kha muốn đến phòng ngủ của em gái, dụ dỗ cô đưa cho mình mấy thứ tốt nhưng điều này cũng không phải chuyện quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là giấy chứng nhận sở hữu cổ phần cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn muốn biến nó thành của mình!
Kết quả ra quân không thuận lợi, kẻ ngốc một mực nghe lời hôm nay không “ngoan” chút nào, có quản gia và vệ sĩ ở đây nên cô ta không dám làm quá, kết quả của Giang Tư Vi vừa rồi chính là một ví dụ điển hình.

Thời Vũ Kha cố gắng hết sức duy trì nụ cười trên mặt, kiên nhẫn khuyên bảo Thời Du Huyên, tỏ ý có vài lời muốn nói riêng với cô.

Nhưng cô vẫn không chịu mở miệng mà quản gia và vệ sĩ như camera giám sát lại không tinh ý chút nào.

Không còn cách khác, cô ta chỉ có thể mở miệng đuổi người: “Làm phiền mọi người lánh mặt một chút, tôi muốn nói vài lời với em gái tôi.


Quản gia đứng yên tại chỗ, thậm chí cả mí mắt cũng chưa chớp đã từ chối không chút do dự: “Rất xin lỗi cô Thời, cậu chủ dặn tôi phải trông nom cô chủ thật tốt, không thể để cho người ngoài ức hiếp cô ấy.


Thời Du Huyên nghĩ thầm: Anh ta không về nhà thì dặn dò lúc nào?
Nhưng cô vẫn không lên tiếng, Thời Vũ Kha và Giang Tư Vi lại tức đến nghẹn họng.

Giang Tư Vi sắp nổi giận, Thời Vũ Kha kéo cô ta một cái, cố gắng nhẫn nại giải thích với quản gia: “Chúng tôi với Huyên Huyên là chị em, không phải người ngoài.



“Vậy cũng không được.


Quản gia không nhượng bộ chút nào, khăng khăng yêu cầu cô ta có chuyện thì cứ nói tự nhiên, không thì đừng nói!
Dù người có tính cách tốt đến mấy bị quản gia khích như vậy cũng sẽ không vui, huống chi tính cách của Thời Vũ Kha vốn dĩ đã không tốt rồi.

Hôm nay liên tiếp bị từ chối khiến cho cơn giận dưới đáy lòng cô ta “ì ạch” bốc lên.

Tròng mắt cô ta chuyển động, nói: “Huyên Huyên, chúng ta chơi trò chơi nhé? Chơi trò bình thường em thích nhất.


Thời Vũ Kha muốn bêu xấu em gái trước mặt người làm ở nhà chồng cô, để xem sau này còn ai có thể tôn trọng cô?
Với tính cách không ăn được thì đạp đổ của cô ta thì dù thế nào cũng không thể nhìn kẻ ngốc sống dễ chịu được.

“Được ạ.


Thời Du Huyên khẽ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên hiện ra chút giễu cợt.

Thời Vũ Kha cảm thấy hơi sai sai nhưng không có thời gian suy nghĩ, cô ta càng muốn thấy Thời Du Huyên xấu mặt ngay lập tức hơn.

Từng tờ tiền giấy với giá trị khác nhau bị vứt xuống đất như thường lệ, Thời Du Huyên chỉ tiền trên đất, nói với Thời Vũ Kha: “Nhặt lên đi, giáo dưỡng mẹ dạy cho chị đâu rồi? Sao có thể vứt đồ bừa bãi như vậy, thật là làm mất mặt nhà họ Thời mà.


!
Thời Vũ Kha vô cùng quen thuộc với những lời này.

Từ nhỏ đến lớn cô ta dùng những lời này dạy dỗ Thời Du Huyên ở trước mặt người ngoài không biết bao nhiêu lần nhưng làm sao cũng không ngờ có một ngày Thời Du Huyên có thể trả những lời này lại cho cô ta, không chỉ ngay trước mặt người ngoài mà còn trước mặt người làm!
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Thời Vũ Kha đỏ lên, môi mấp máy vài lần nhưng không tìm được lời thích hợp cãi lại.

Tuy vậy cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi nhặt tiền trên đất lên, mỗi tay cầm một tờ tiền đưa ra trước mặt Thời Du Huyên: “Em gái, em muốn tờ nào?”
Cô ta nháy mắt với Giang Tư Vi, hai người đều đắc ý chờ kẻ ngốc bị bêu xấu nhưng Thời Du Huyên lại rút ra tờ tiền có giá trị lớn nhất đó!
!
Hả?
Thời Vũ Kha trợn tròn mắt không thể tin.

Từ nhỏ đến lớn trò chơi này chơi bao nhiêu lần cũng không đếm xuể, cô ta đã quen với việc Thời Du Huyên nhặt lấy tờ tiền mệnh giá nhỏ, sau đó hả hê cười nhạo cô nhưng lần này cô chọn tờ giá trị lớn!
Thời Vũ Kha không tin kẻ ngốc lại đột nhiên biến thành thông minh, vì thế lần lượt đổi hai tờ tiền mệnh giá lớn nhỏ khác để cô chọn nhưng lần nào Thời Du Huyên cũng chọn tờ lớn hơn.

“Khốn kiếp.

” Thời Vũ Kha tức muốn hộc máu, vươn tay định đánh lên mặt Thời Du Huyên.

Cô ta nhịn nửa ngày trời, giờ không thể giả bộ thêm giây nào nữa.


Tính cách cô ta trước giờ luôn là kiểu chỉ có thể chiếm lợi, không thể chịu thiệt, không phải là cô ta quan tâm chút tiền mặt trong ví kia mà là trong lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị xem trò hề nhưng cuối cùng phát hiện bản thân mới là kẻ bị chơi, lập tức liền cảm thấy bực mình.

Nhưng lần này không chờ vệ sĩ đưa tay ngăn cô ta lại, sau lưng đã vang lên tiếng quát lớn: “Dừng tay.


“Cô dám động đến một đầu ngón tay của cô ấy, tôi sẽ giết cô!”
Thịnh Hàn Ngọc mặc một bộ âu phục màu đen, trên mặt mang kính râm, được bảy tám tên vệ sĩ vây quanh từ ngoài cửa tiến vào.

Mặt Thời Vũ Kha bị dọa trắng bệch, vội vàng giải thích: “Cậu Thịnh, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang đùa giỡn với em gái thôi.


Nói xong còn lấy tay chọc eo Giang Tư Vi, tỏ ý muốn phụ họa theo cô ta.

“Thật là đẹp trai mà!” Giang Tư Vi si mê nhìn chằm chằm Thịnh Hàn Ngọc, mí mắt cũng không chớp một cái, nước miếng sắp chảy ra.

Cô ta vốn không nghe thấy Thời Vũ Kha nói.

Lúc Thịnh Hàn Ngọc đi lướt qua Giang Tư Vi, cô ta còn cố ý đi lên: “Anh đẹp trai! “
Ngay cả góc áo người ta cô ta cũng không đụng được thì đã bị vệ sĩ đẩy sang một bên.

Thịnh Hàn Ngọc đến trước mặt Thời Du Huyên: “Có chuyện gì không?”
Tất cả mọi người đều nghe được, ý anh hỏi là – vừa rồi Thời Vũ Kha có làm chuyện gì khiến cô bị thương không, tức là chuẩn bị giúp cô hả giận!
Chỉ có Thời Du Huyên ngây ngô cười, lắc đầu: “Không có chuyện gì, em không tìm anh.


!
Hai người tựa như ông nói gà bà nói vịt.

Thịnh Hàn Ngọc cũng không hỏi thêm, thậm chí không thèm xoay người, lạnh lùng dặn dò người bên cạnh: “Sau này không được cho người ngoài vào nhà.

” Cả người anh tản ra khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo khiến người khác không nhịn được rùng mình.


Thời Vũ Kha và Giang Tư Vi bị đuổi ra khỏi biệt thự, vẻ mặt hai người hoàn toàn khác nhau.

“Anh ấy thật là đẹp trai mà, khí thế mét tám tám! ” Giang Tư Vi vẫn luôn lộ ra vẻ mặt si mê.

Thời Vũ Kha đột nhiên thấy bực bội, mất kiên nhẫn cắt ngang lời lải nhải của em họ: “Một người mù thôi mà, dáng dấp đẹp trai cũng vô dụng, đẹp nhưng không xài được.


Những lời này nói cho Giang Tư Vi nghe nhưng lại giống tự an ủi bản thân cô ta hơn.

Trong lòng cô ta vừa phiền vừa loạn, vừa rồi Thịnh Hàn Ngọc dịu dàng với Thời Du Huyên như vậy, dựa vào cái gì mà đối xử tốt với kẻ ngốc như thế chứ?
Cô chỉ là một kẻ ngốc thôi mà!
Vốn dĩ những điều này đều thuộc về mình, tuy rằng cô ta không cần nhưng thấy Thịnh Hàn Ngọc đối xử tốt với Thời Du Huyên, cô ta vẫn cảm thấy không chịu nổi.

Ngoài ra hết thảy những thứ Thời Du Huyên ở, mặc, đeo đều làm Thời Vũ Kha đố kị.

Những thứ tốt đẹp kia đều là thứ cô ta thích nhất nhưng lại không liên quan đến cô ta, ngay cả khi cô ta muốn lấy một hai cái, quản gia đều dùng ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn cô ta như nhìn kẻ trộm.

Quan trọng nhất là cô ta chạy một quãng đường xa như vậy đến đây vốn định lấy giấy chứng nhận sở hữu cổ phần về nhưng ngay cả cơ hội nói ra mục đích cũng không có, bực bội quá.

Thời Vũ Kha không cam lòng cứ đi về như vậy, lại không có lý do nào để ở lại.

Đi tới bên cạnh xe, chưa kịp lên đã bị một người đàn ông chắn trước mặt, anh ta không hề che giấu vẻ vui sướng và ngạc nhiên trong mắt: “Cô Thời? Thật là có duyên nha, không ngờ ở đây lại gặp được cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.